Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 261: Làm rạng danh Ma Thiên Các (2)

“Lĩnh một kiếm của ta!”
Hai chân Lạc Chinh đạp mạnh, toàn thân thẳng tắp bay về phía trước, hai tay cầm kiếm bắn ra nhanh như mũi tên đâm về phía Tiểu Diên Nhi.
Trên mũi kiếm lấp loé kim quang.
Minh Thế Nhân nhướng mày, do dự không biết có nên ra tay giúp Tiểu Diên Nhi hay không.
Ông!
Pháp thân sau lưng Tiểu Diên Nhi xuất hiện. Hơn nữa phương thức xuất hiện của pháp thân có hơi đặc biệt, trông như một đứa trẻ đã lớn.
Hay nói đúng hơn… pháp thân của nàng đã cao hơn trước một trượng.
Điều này cũng có nghĩa là… pháp thân khai diệp!
“Sao có thể? Nàng ta khai diệp!”
“Khai diệp trong chiến đấu? Là pháp thân Nguyên Thần cảnh nhất diệp! Không phải là Thần Đình cảnh!”
Biểu hiện của Tiểu Diên Nhi đã thay đổi nhận biết của tất cả mọi người về Ma Thiên Các.
Rất nhiều người có thiên phú tu hành, nhưng trong khoảng thời gian chưa tới sáu năm đã tiến vào cảnh giới Nguyên Thần cảnh nhất diệp thì chỉ có mình Tiểu Diên Nhi.
Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Tiểu Diên Nhi nhìn Lạc Chinh đang đánh tới, không những nàng không lui bước mà còn tiến lên nghênh tiếp.
“Muộn rồi!” Lạc Chinh hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay hắn từ một hoá hai, từ hai hoá bốn, từ bốn hoá tám.
Tám đạo kiếm cương đánh tới.
Dưới ảnh hưởng của Minh Kính Đài, uy lực kiếm chiêu đại tăng.
Ông!
“Đó là cái gì?”
“Không phải chứ… Vân Thường Vũ Y?”
“Không chỉ là Vân Thường Vũ Y, còn có Đạp Vân Ngoa!”
Đạp Vân Ngoa phối hợp với Thất Tinh Thải Vân Bộ.
Tiểu Diên Nhi cầm Phạm Thiên Lăng nghênh đón kiếm cương của Lạc Chinh.
Nghe tiếng nhắc nhở, đám khán giả lúc này mới chú ý thấy toàn thân Tiểu Diên Nhi đang toả ra quang mang màu xanh lam của y phục và giày.
Kiếm cương bị triệt tiêu hoàn toàn.
Chính lúc này… Tiểu Diên Nhi đã đến trước mặt Lạc Chinh.
Nàng nở nụ cười đùa bỡn: “Ngươi quá yếu!”
Sau đó đá hắn một cước!
Ầm!
[Ting ! đánh giết một mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
Cả hai tầng Liên Hoa đài đều trở nên yên tĩnh.
Đám khán giả nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt trợn trừng nhìn Lạc Chinh rơi thẳng xuống đất.
Đường đường là trưởng lão Thiên Kiếm Môn mà bị người ta đá một cước chết tươi?
“Lạc trưởng lão!”
Hai tên đệ tử chạy lên kiểm tra.
“Lạc Chinh trưởng lão chết rồi!”
Tiểu Diên Nhi không thèm để ý chút nào. Nàng lăng không ngoắc tay với Lạc Hành Không:
“Bọn hắn chịu đòn kém quá. Ngươi lên đi.”
Tứ đại trưởng lão Thiên Kiếm Môn không thể nhịn được nữa.
“Lạc Vĩnh, bắt nha đầu này lại, báo thù cho Lạc Chinh!”
Lạc Vĩnh là một trong ngũ đại trưởng lão.
“Tiểu sư muội, tốc độ của muội chậm quá! Để hắn cho ta đi.”
Minh Thế Nhân chậm rãi bay ra khỏi phi liễn.
Ánh mắt đám khán giả chuyền dời về phía Minh Thế Nhân…
“Hẳn là tứ đệ tử Ma Thiên Các.”
Tiểu Diên Nhi dẩu môi: “Sư huynh, ta còn chưa đánh đủ mà!”
“Ngoan, muội trang bức đủ rồi.”
“Hừ.”
Tiểu Diên Nhi đạp không trở về phi liễn.
Minh Thế Nhân chắp tay đứng trên Liên Hoa đài nhìn về phía đám người Thiên Kiếm Môn đối diện.
“Ta không phải tiểu sư muội, ra tay không biết phân tấc. Lên đi.”
Đám khán giả lúc này đã minh bạch.
Ma Thiên Các không chỉ muốn tiêu diệt Thiên Kiếm Môn.
Mà còn muốn chứng minh với tu hành giới, Ma Thiên Các vẫn mạnh như vậy… Thậm chí còn muốn tái tạo lại huy hoàng năm đó!
Tất cả mọi người đều đã xem nhẹ một chuyện rất quan trọng.
Đại đệ tử, nhị đệ tử và thất đệ tử đúng là đã rời khỏi Ma Thiên Các, thế nhưng… Ma Thiên Các còn có những đệ tử khác. Trông dáng vẻ này thì bọn họ rất có khí khái của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung năm đó.
“Cuồng vọng!”
Lạc Vĩnh cầm trường kiếm trong tay nghiêng đi 45 độ.
Ánh mắt hắn lạnh lùng như thể đã nhìn thấu sinh tử. Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi rồi lại chậm rãi mở mắt ra.
“Đây là Lạc Vĩnh một trong năm vị trưởng lão, am hiểu kỹ thuật nhất kích tất sát… Nghe đồn các tu hành giả đứng trước mặt hắn đều sống không quá ba chiêu.”
“Mạnh vậy sao?”
“Dù sao cũng là trưởng lão Thiên Kiếm Môn, lại còn thấy chết không sờn, Ma Thiên Các lẽ ra nên gọi Hoa Vô Đạo ra đánh tiếp.”
Trên mặt Lạc Vĩnh không có biểu tình gì, chỉ nhìn chằm chằm Minh Thế Nhân đứng trước mặt.
Trường kiếm rung động, nguyên khí bộc phát! Thân ảnh hắn loé lên lưu lại từng đạo tàn ảnh!
Đám người kinh hô, gắt gao nhìn chằm chằm một màn này.
Tốc độ Lạc Vĩnh quá nhanh, tưởng như có tới mấy chục đạo thân ảnh đồng thời đánh về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân mỉm cười, thân hình lấp loé vọt về phía trước.
Xoẹt!
Tiếng xé rách truyền đi khắp Liên Hoa đài.
Tiếng nguyên khí rung động và tiếng thân kiếm ba động đột nhiên im bặt.
Tất cả đều yên tĩnh lại.
Hai người lúc này đã đổi vị trí cho nhau, lưng đối lưng.
Tròng mắt Lạc Vĩnh trợn to, toàn thân bất động. Bờ môi hắn khẽ run run thì thào: “Sao… sao có thể…”
Phịch.
Hắn ngã xuống đất.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu Nguyên Thần cảnh, ban thưởng 1.000 điểm công đức.].
Lạc Hành Không cau mày nhìn Minh Thế Nhân.
Đám khán giả hoàn toàn kinh hãi.
Từ đầu tới cuối chỉ dùng một chiêu?
Sao có thể?
Rất nhiều người có tu vi thấp không thể nhìn được rõ ràng chiêu thức vừa rồi, chẳng qua chỉ cảm thấy hai bóng người khẽ chạm, chỉ trong chốc lát đã dừng lại, chiến đấu cứ thế mà kết thúc.
Không có cương khí va chạm một cách hoa lệ, không có đạo ấn pháp ấn nào xuất hiện.
“Còn ai nữa không?” Giọng Minh Thế Nhân nhàn nhạt vang lên.
Ngũ đại trưởng lão lúc này chỉ còn lại ba người, chẳng làm nên được trò trống gì.
Đám khán giả lắc đầu.
“Thất bại đã định, Thiên Kiếm Môn xong đời rồi.”
“Có Minh Kính Đài trợ giúp mà còn bị nghiền ép như thế! Tu hành giới đã đánh giá Ma Thiên Các quá thấp.”
“Ba vị trưởng lão còn lại cũng chỉ là Thần Đình cảnh đỉnh phong, sao có thể là đối thủ của Ma Thiên Các?”
Ánh mắt Minh Thế Nhân đảo qua đám người rồi lại mở miệng: “Lạc Hành Không, ngươi lên đi.”
Lạc Hành Không chẳng hề động đậy. Tuy hắn đang vô cùng tức giận nhưng vẫn ngồi án binh bất động.
Dường như hắn đang chờ.
Chờ một cơ hội để ra tay.
Thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía phi liễn.
Chỉ tiếc là…
Lục Châu trên phi liễn vẫn luôn nhắm mắt, tỏ vẻ không quan tâm đến thế sự.
Trong lòng Lạc Hành Không cảm thấy khó chịu đến cùng cực.
Hắn lại lần nữa quay đầu nhìn về phía hậu phương phe mình.
Rỗng tuếch.
“Tứ sư đệ, đến phiên ta.” Đoan Mộc Sinh huy động Bá Vương Thương.
Minh Thế Nhân nhất thời câm nín.
Đừng vậy chứ, ta còn chưa trang bức đủ mà.
Con ngươi Minh Thế Nhân đảo một vòng rồi nói: “Tam sư huynh, trận đấu quy mô nhỏ thế này không cần huynh phải ra tay đâu. Huynh cứ giống như sư phụ ấy, loại đối thủ như thế này sẽ làm giảm thân phận của huynh mất!”
Vậy mà hắn cũng nói cho được!
Nhưng lời này lọt vào tai đám khán giả lại biến thành một ý tứ khác.
Chẳng lẽ vị đệ tử thứ ba của Ma Thiên Các lại là cao thủ cùng cấp bậc với tổ sư gia hay sao?
Suy đoán này rất có khả năng là thật. Dù sao thì đại đồ đệ Vu Chính Hải và nhị đồ đệ Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung cũng đều là cao thủ tu hành nhất đẳng đương thời. Có lời đồn bọn họ đã sớm vào cảnh giới bát diệp.
Tam đồ đệ đứng thứ ba, nhập môn đã lâu… Có lẽ tu vi bây giờ rất cao!
Minh Thế Nhân nói với đám người Thiên Kiếm Môn đối diện: “Không còn ai sao?”
Thanh âm trầm thấp, không khí ngưng trệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận