Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 827

Thẩm Lương Thọ lại là người đầu tiên mở miệng: “Đừng ngạc nhiên, vị này là cửu tiên sinh Ma Thiên Các, người bên cạnh mặc Vân Thường Vũ Y hẳn là tỷ muội của nàng. Tuyệt đối đừng cho rằng bọn họ nhỏ tuổi thì có thể ức hiếp. Trong Ma Thiên Các, tất cả các vị tiên sinh đều rất yêu thương vị cửu tiên sinh này, nàng làm chuyện gì cũng có sư huynh sư tỷ làm chỗ dựa, các vị tự hiểu đi…”
Đám người sợ hãi không nói một lời. Cửu tiên sinh này là người nhận được ngàn vạn sủng ái của Ma Thiên Các, chính là tiểu tổ tông không được phép đắc tội.
Thẩm Lương Thọ dừng bước, cẩn thận ghi nhớ tướng mạo của Hải Loa bên cạnh Tiểu Diên Nhi. Hắn không rõ nàng này là ai, nhưng có thể ở Ma Thiên Các thì chắc chắn không phải người đơn giản.
Đám người lại lục tục đi lên.
“Vị này là bát tiên sinh Ma Thiên Các, đừng nhìn hắn có vẻ đần độn mà khinh thường. Lúc trước khi còn là Thần Đình cảnh, hắn là trại chủ Mãnh Hổ Sơn Trại nhưng không hề gặp phải một chút khó khăn nào. Đại tiên sinh và thất tiên sinh luôn bảo vệ hắn.” Thẩm Lương Thọ giới thiệu.
Có người nói xen vào: “Nghe nói phụ thân của bát tiên sinh là cao thủ bát diệp, điều này là thật sao?”
Thẩm Lương Thọ cười đáp: “Phụ thân của bát tiên sinh từng liều mạng chiến đấu với bảy nước dị tộc ở Lương Châu Thành, là một vị cao thủ bát diệp… Nếu ta nhớ không lầm thì ngài ấy đến từ Cổ Thánh Giáo.”
Đám người lập tức nhìn về phía Giáo chủ Cổ Thánh Giáo Giải Khai.
Giải Khai đi tới đứng bên cạnh Thẩm Lương Thọ, dè dặt hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”
“Tại hạ là Thẩm Lương Thọ, không đáng nhắc tới.” Thẩm Lương Thọ đáp lễ.
“Vừa rồi các hạ nói phụ thân của bát tiên sinh đến từ Cổ Thánh Giáo sao?”
“Đúng vậy.”
“Có thể cho tại hạ biết tục danh của ngài ấy không?” Giải Khai hỏi.
“Chư Thiên Nguyên.” Thẩm Lương Thọ che miệng, ghé sát tai Giải Khai nói. Trước mặt mọi người mà nói ra danh tự người khác là không tôn trọng họ.
Giải Khai vừa nghe thấy cái tên này, hai mắt trợn trừng, toàn thân như bị điện giật lảo đảo lui lại một bước.
Thẩm Lương Thọ hỏi: “Các hạ làm sao thế?”
“Vị này chính là Giáo chủ Cổ Thánh Giáo Giải Khai.” Có người lên tiếng giải thích.
Thẩm Lương Thọ lập tức minh bạch, Chư Thiên Nguyên đến từ Cổ Thánh Giáo, mà người này là Giáo chủ Cổ Thánh Giáo… không phải oan gia không gặp gỡ. Hắn thở dài lắc đầu, khẽ vỗ vai Giải Khai: “Bảo trọng nhé.”
Không bao lâu sau, mọi người đã đi tới trước đại điện Ma Thiên Các. Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân lệnh cho người dẫn bọn họ đến trụ ở Bắc Các.
Trong Đông Các.
Lục Châu không tiếp tục lĩnh hội Thiên thư mà vận toàn lực tu hành, củng cố và đề thăng tu vi.
Nguyên chủ Cơ Thiên Đạo vốn đã mở rộng đan điền khí hải đến đẳng cấp bát diệp đỉnh phong đại viên mãn, nên Lục Châu tu luyện từ Thối Thể cảnh đến đại viên mãn đều không gặp phải bình cảnh bao giờ.
“Sư phụ, những người đến học đạo đã được an bài thoả đáng.” Tư Vô Nhai xuất hiện bên ngoài Đông Các.
“Ngoài ra, đồ nhi đã tự mình chủ trương, cho phép Giáo chủ Cổ Thánh Giáo Giải Khai lên núi.”
Lục Châu khép hờ mắt đáp: “Đã biết.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Vừa ra khỏi Đông Các, Tư Vô Nhai nhìn thấy Giải Khai đang được Phan Trọng dẫn đường đi trong hành lang.
Từ xa, Giải Khai đã cúi đầu khom lưng nói: “Cổ Thánh Giáo Giải Khai tham kiến thất tiên sinh.”
“Có việc gì?”
“Chư Thiên Nguyên là huynh trưởng của ta, ta và hắn có chút hiểu lầm, không biết thất tiên sinh có thể giúp ta nói một lời?”
“Không cần đâu… ta có một đề nghị cho ngươi.”
“Mời thất tiên sinh nói.”
“Rất đơn giản, trả lại vị trí Giáo chủ cho hắn, sau đó tự mình rời khỏi Cổ Thánh Giáo. Như vậy sẽ tốt cho cả ngươi và hắn.”
Giải Khai không ngờ Tư Vô Nhai lại nói thẳng như vậy, bèn kinh ngạc hỏi: “Ma Thiên Các thật sự muốn nhúng tay vào chuyện của Cổ Thánh Giáo?”
“Không được nhúng tay à?” Tư Vô Nhai hỏi lại.
Chư Hồng Cộng là đệ tử Ma Thiên Các, cũng là truyền nhân của Cổ Thánh Giáo, vì cái gì Ma Thiên Các không được nhúng tay?
Cho dù Giải Khai đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị hỏi đến á khẩu không thể đáp lời. “Thất tiên sinh không hỏi nguyên do sao?”
“Vì sao lại phải hỏi?”
Ma Thiên Các giúp người của mình chẳng phải là chuyện đương nhiên?
Giải Khai thở dài một tiếng: “Ta quả nhiên đã nghĩ nhiều, còn tưởng rằng Ma Thiên Các sẽ xử trí theo lẽ công bằng, thôi vậy, cứ làm theo lời thất tiên sinh nói.”
Nói xong hắn xoay người rời đi.
“Chờ một chút.”
“Thất tiên sinh còn có gì muốn chỉ giáo?” Trong lòng Giải Khai phiền muộn nên đáp lời không mấy vui vẻ.
“Ma Thiên Các làm việc luôn phân chia ân oán rất rõ ràng, nếu ngươi không phục có thể đến dị nghị với bát sư đệ của ta.” Tư Vô Nhai dừng lại một lát rồi nói. “Nhưng mà ta khuyên ngươi một câu. Nơi này là Ma Thiên Các, không phải Cổ Thánh Giáo, thu hồi sự ngạo mạn vô dụng của ngươi đi, nếu không phải gia sư đã có lệnh thì chỉ cần câu nói vừa rồi của ngươi cũng đủ để biến ngươi thành người chết rồi.”
Nói xong, Tư Vô Nhai chắp tay sau lưng rời đi.
Giải Khai giật bắn mình, toàn thân co rút lại, khi ngẩng đầu lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn không còn dám nghĩ gì nhiều, vừa trở lại Bắc Các đã tìm người nhắn lời cho Chư Thiên Nguyên, nói hắn nguyện ý nhường lại vị trí Giáo chủ, đồng thời hắn sẽ rời khỏi Cổ Thánh Giáo vô điều kiện.
Chư Thiên Nguyên biết được tin tức này lập tức mừng rỡ đến không thể ngậm miệng lại.
“Giải Khai, ngươi cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha…” Chư Thiên Nguyên cười nói. “Đây chính là cảm giác ỷ thế hiếp người sao?”
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hai ngày.
Trong Đông Các, Lục Châu chậm rãi mở mắt.
Trên thực tế từ đêm qua đan điền khí hải của hắn đã đạt tới viên mãn, sở dĩ còn tu luyện đến hiện tại chủ yếu là vì trong đầu còn đang mô phỏng tình cảnh đột phá cửu diệp.
Trong mắt người khác, Lục Châu chỉ đang khai diệp lại cho mọi người xem. Nhưng chỉ mình Lục Châu biết đây mới là cơ hội chân chính để hắn tấn thăng cửu diệp.
“Người đâu.”
Đệ tử đứng ngoài cửa đáp: “Xin Các chủ phân phó.”
“Truyền lệnh xuống, Ma Thiên Các tập hợp.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận