Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1087

Nói láo trước mặt hoàng thượng chính là tội khi quân.
Sầm Nhiên Chi lại lần nữa nhìn về phía Tư Vô Nhai. Hắn đột nhiên cảm giác được vị này cực kỳ khó đối phó.
“Vị này là…” Sầm Nhiên Chi dò hỏi.
Trấn quốc công Vương Vận đáp: “Vị này là lão sư của bệ hạ.”
“Lão sư? Bệ hạ đích thân phong sao? Lễ bộ có văn thư không?” Sầm Nhiên Chi hỏi.
Văn võ bá quan lập tức châu đầu nghị luận. Trước mặt bao nhiêu người lại hỏi câu này, rõ ràng là không tôn trọng đế sư.
Lý Vân Tranh vừa định nói chuyện, Tư Vô Nhai đã đưa tay ngăn lại, trầm giọng nói:
“Thân phận thứ nhất của ta là lão sư của bệ hạ, nhưng chỉ là lão sư trong dân gian, không cần phải sắc phong, cũng không cần văn thư. Sau đó, thân phận thứ hai của ta là lão bách tính. Sầm tướng quân, lão bách tính thì không được phép nói chuyện ở Tuyên Chính điện sao?”
Đám bách tính đứng dưới điện nghe vậy không khỏi gật đầu.
“Thế nhưng…”
“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, lão bách tính có quyền nói chuyện ở Tuyên Chính điện hay không?” Tư Vô Nhai cao giọng hỏi.
“Có.” Sầm Nhiên Chi cau mày đáp.
“Vậy thì, quay lại câu hỏi lúc nãy, ngươi và Trương đại nhân, rốt cuộc là người nào đang nói láo?”
Sầm Nhiên Chi lườm mắt nhìn thanh niên trước mặt. Người này không hề bị chất vấn của hắn ảnh hưởng. Theo lời tin tức nhận được, chỗ dựa của Lý Vân Tranh không phải là một tu hành giả cao thủ sao?
Hắn thậm chí đã nghĩ tới kế sách đối ứng, cho dù phải chết cũng phải giữ được binh quyền trong tay. Nếu không, một khi thần phục, hắn sẽ trở thành lão hổ bị nhổ hết răng, kẻ thù của hắn sẽ ồ ạt xông tới giẫm chết hắn, toàn bộ Sầm gia cũng không thoát nạn.
“Không ngờ Trương đại nhân lại là dạng người như vậy, dám nói xấu thần trước mặt hoàng thượng!” Sầm Nhiên Chi nói.
Tư Vô Nhai gật đầu. “Nói như vậy, việc bệ hạ xử trí Trương đại nhân là hoàn toàn chính xác.”
“Các ngươi có ý kiến gì không?”
“Không có.” Chúng tướng đồng thanh nói.
Có thể khiến đám lão hổ này gật đầu thuận theo mà không hề tốn chút khí lực, chỉ động khẩu mấy câu, Lý Vân Tranh càng lúc càng sùng bái lão sư mình.
Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Một câu hỏi cuối cùng.. Thánh chỉ của bệ hạ đã bị ta ngăn lại. Thứ các vị tướng quân nhận được… là thánh chỉ của ai?”
Toàn bộ Tuyên Chính điện lặng ngắt như tờ. Cho dù là văn võ bá quan, Tư Không Bắc Thần hay Nhiếp Thanh Vân thì đều nhìn Tư Vô Nhai bằng ánh mắt vô cùng quái dị.
Đã quen không coi hoàng đế ra gì, trong mấy năm qua, mặc kệ là Lý Vân Tranh có truyền chỉ hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, bọn hắn cũng chẳng thèm nhìn nhiều một chút. Hoàng cung vừa truyền ra thánh chỉ, tai mắt của bọn hắn đều đã biết mà truyền tin về. Thánh chỉ còn chưa đến, các vị tướng quân đã lục tục xuất phát.
Bọ ngựa bắt ve hoàng tước phía sau. Bọn hắn vạn lần không nghĩ tới Tư Vô Nhai đã sớm dự đoán được chuyện này.
Không khí trong Tuyên Chính điện càng lúc càng quỷ dị. Đầu óc Sầm Nhiên Chi ông ông, sau đó đột nhiên ý thức đột một chuyện, hắn trầm giọng quát:
“Ngươi thật to gan, dám ngăn cản thánh chỉ của bệ hạ?!”
Lý Vân Tranh nói: “Đây là ý của trẫm.”
Sầm Nhiên Chi lảo đảo lui lại. Lúc này có ba tên tướng quân vội vàng quỳ xuống:
“Thần biết tội!”
“Các ngươi!” Trong lòng Sầm Nhiên Chi thầm hô một tiếng không ổn. Cảnh tượng mà hắn không muốn nhìn thấy nhất đã xuất hiện.
“Thần biết tội!” Lại một tên tướng quân khác quỳ xuống.
Đúng lúc này… trong Tuyên Chính điện đột ngột xuất hiện một người.
Dù nơi này là hoàng cung đại nội nhưng không một ai dám ngăn cản người đó. Lý Vân Tranh là người đầu tiên đứng dậy, sau đó là Tư Vô Nhai: “Sư phụ.”
Nhiếp Thanh Vân và Tư Không Bắc Thần cùng đám người Thiên Liễu Quan cũng khom người hành lễ: “Lục tiền bối.”
Lục Châu chắp tay sau lưng đi vào đại điện, nhìn thoáng qua đám tướng quân. Khí tức của hắn đã bị Tử Lưu Ly che giấu nhưng cỗ áp lực vô hình vẫn đè lên đám người.
Bốn vị quốc công, thái sư và văn võ bá quan đều lộ vẻ kính sợ, đám người lui về sau một bước, lưng khom thật sâu.
Lý Vân Tranh thậm chí còn định nhường lại vị trí nhưng Lục Châu đã ra hiệu cho hắn ngồi xuống. Tư Vô Nhai rất thức thời nhường ghế cho sư phụ, sau đó cung kính đứng ở một bên.
Lục Châu ngồi xuống, thản nhiên nói: “Tình hình thế nào rồi?”
Tư Vô Nhai lập tức kể rõ đầu đuôi sự việc, Lục Châu khẽ gật đầu. Đặc biệt là kỳ chiêu ngăn lại thánh chỉ đã triệt để vạch mặt đám tướng quân.
Nghe xong, Lục Châu nhìn về phía người đứng đầu đoàn tướng quân. “Ngươi chính là Sầm Nhiên Chi?”
“Là ta.” Sầm Nhiên Chi đáp, “Lão tiên sinh là…?”
Lục Châu lắc đầu: “Xem ra lời nhắc nhở của lão phu trên đông thành không đủ với các vị.”
Nói xong, Lục Châu nhấc tay. Đại Vô Úy Ấn lóng lánh kim quang bay về phía Sầm Nhiên Chi. Sầm Nhiên Chi giật mình, không ngờ đối phương lại ra tay hạ sát thủ. Hắn nâng tay đón đỡ.
Ầm! Sầm Nhiên Chi bị chưởng ấn đẩy văng ra khỏi đại điện rồi tiêu tán giữa không trung, không ai còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Các vị tướng quân khác toàn thân run lên, lập tức quỳ xuống. Không còn ai dám tranh luận lấy một lời.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 4.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.].
Không khí trong Tuyên Chính điện kiềm nén đến cực điểm. Ai cũng hiểu vị Thiên Giới Bà Sa này đang lập uy cho đồ tôn mình. Dù là Tư Vô Nhai đã xử lý sự tình vô cùng tốt nhưng vẫn thiếu đi một chút vũ lực.
Một chưởng của Thiên Giới Bà Sa vừa ra… hoàn toàn đủ.
Tư Vô Nhai đúng lúc mở miệng hỏi: “Còn ai có nghi vấn gì không?”
Tám vị tướng quân quỳ dưới đại điện không dám rên lên một tiếng, trừ phi là muốn chết.
Tư Vô Nhai tiện tay vung lên, cầm một trang giấy trong tay khẽ đọc:
“Tất Kinh, Địch Tử An, Bình Kiên, Ngũ Thừa, bốn vị tướng quân này có thể cáo lão hồi hương.”
Đọc xong, trang giấy trong tay hắn bốc cháy.
Lý Vân Tranh nói với nội thị bên cạn: “Viết chỉ.”
“Vâng.”
Vào lúc này mọi người cực kỳ nhất trí. Bốn vị tướng quân cũng đã dự đoán được kết quả này, vẻ mặt đau khổ như mướp đắng quỳ dưới đất nói: “Thần tuân chỉ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận