Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1779: Vạch trần

Hung thú bị đánh giết liên tục, vô số thi thể chồng chất dưới đất, máu tươi chảy dài xuống khe nứt như thác.
“Cẩn thận thú vương!”
Một con dực thú cực lớn từ trên không trung lướt xuống, toàn thân nó đen nhánh, cự trảo loé lên hàn quang, sải cánh dài đến trăm trượng.
“Giao cho ta!”
Minh Thế Nhân rời khỏi lưng Cùng Kỳ, thân ảnh bắn tới như lưu tinh. Trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh, chẳng biết từ lúc nào Ly Biệt Câu đã đâm xuyên cánh dực thú.
Dực thúc gào thét một tiếng, mất đi một bên cánh, thân thể nó rơi thẳng xuống khe nứt.
“Tứ tiên sinh thật lợi hại.” Đám người khen ngợi.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung chuyên tâm hộ tống Tưởng Đông Thiện bay tới chỗ Vương Tử Dạ.
Lúc này, Tưởng Đông Thiện dừng lại giữa không trung, lấy từ trong ngực áo ra một tấm phù chỉ màu đỏ, trên phù chỉ dính đầy máu tươi.
“Giúp ta ngăn cản hung thú!” Tưởng Đông Thiện kêu gọi.
Tần Nại Hà gọi ra pháp thân, liên toạ hoá thành bức tường ngăn trở một bên.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải không ngừng đánh giết hung thú để che chắn cho Tưởng Đông Thiện.
Lúc này, Vương Tử Dạ ngẩng đầu, hai mắt toả ra u quang khiến người ta sợ hãi. Trên mặt hắn trắng bệch như cương thi, quần áo rách rưới, trong miệng đều là vật dơ bẩn.
Thấy Tưởng Đông Thiện bay tới, Vương Tử Dạ bập bẹ nói: “A a ba a ba…”
Phốc !
Hắn phun ra một đạo hắc mang!
“Khốn kiếp!” Hai tay Tưởng Đông Thiện cầm chặt phù chỉ, không còn cách nào chống đỡ.
Đúng lúc này một đạo tàn ảnh xuất hiện phía trước, trường kiếm quét ngang. Hắc mang bắn trúng trường kiếm.
Ngu Thượng Nhung bay lùi ra sau, sắc mặt như thường. Trường Sinh Kiếm bị đánh lõm xuống, Ngu Thượng Nhung điều động huyết sắc phù văn, lập tức khôi phục Trường Sinh Kiếm lại như trước, nhưng sau đó phù văn cũng tiêu tán giữa không trung.
Ngu Thượng Nhung nhíu mày. Đây là huyết sắc phù văn mà Tư Vô Nhai đã bôn ba khắp nơi tìm kiếm cho hắn… là thất sư đệ tự cao tự đại khiến người ta vừa thương vừa giận kia.
Ngu Thượng Nhung bay vọt lên.
“Nhị sư đệ!” Vu Chính Hải vội gọi, “Phải bảo tồn thực lực.”
Ngu Thượng Nhung thản nhiên đáp: “Kiếm còn người còn!”
Trường Sinh Kiếm bay ra ngoài, vô số đạo kiếm cương cấp tốc hội tụ như phong vân đánh về phía Vương Tử Dạ.
Mười ba mảnh kim diệp ẩn bên trong đám kiếm cương chém vào thân thể Vương Tử Dạ khiến hắn kêu lên đau đớn, lui về sau mấy chục bước.
Tưởng Đông Thiện nhìn sang Ngu Thượng Nhung. “Đa tạ.”
Hắn không dám chậm trễ thời gian, lập tức kẹp phù chỉ bay tới trước mặt Vương Tử Dạ, hai tay chập lại.
Oanh!
Phù chỉ hoá thành bột phấn huỳnh quang rơi vào người Vương Tử Dạ.
“A !”
Vương Tử Dạ há miệng, trong mắt hiện vẻ căng thẳng khó chịu, không ngừng kêu to.
Đám bột phấn huỳnh quang đáp lên người Vương Tử Dạ rồi hoá thành từng đạo huyết khí.
“Huyết khí?” Tần Nại Hà nhíu mày.
Thân thể Vương Tử Dạ run lên. Ngu Thượng Nhung bay tới tóm lấy bả vai Tưởng Đông Thiện nói: “Đi.”
Tưởng Đông Thiện đột nhiên xoay người tránh né bàn tay Ngu Thượng Nhung, đồng thời đánh ra một chưởng.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhanh chóng bay vọt ra sau tránh được một kích của hắn.
Tưởng Đông Thiện gật đầu nói: “Đa tạ các ngươi giúp ta. Vương Tử Dạ bây giờ không còn nguy hiểm nữa.”
“Ngươi có ý gì?”
Huyết khí toàn thân Vương Tử Dạ không ngừng hội tụ.
Tưởng Đông Thiện nói: “Ta và Lục các chủ đã hứa hẹn, ta đưa các ngươi đến Thiên Khải Chi Trụ, Vương Tử Dạ thuộc về ta. Hiện tại hắn đã bị ta khống chế.”
“Bị ngươi khống chế?”
“Đúng vậy. Ta biết các ngươi không tin ta…” Tưởng Đông Thiện nhìn về phía Vương Tử Dạ, nhép miệng lẩm bẩm gì đó.
Hai mắt Vương Tử Dạ nở rộ hào quang, thân thể đột nhiên trở nên linh hoạt, vọt về phía Ngu Thượng Nhung.
Hư ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên lùi về sau trăm trượng. Vương Tử Dạ vẫn bám theo không rời, song quyền đánh về phía lồng ngực Ngu Thượng Nhung!
Ầm!
Kim sắc pháp thân xuất hiện ngăn trở trọng quyền. Trọng quyền mang theo cảm giác muốn xé rách không gian khiến pháp thân của Ngu Thượng Nhung lập tức tiêu tán.
Ngu Thượng Nhung lại lui về sau trăm trượng, nhíu mày.
Tưởng Đông Thiện nói: “Xin lỗi nhé, Vương Tử Dạ không khống chế tốt lực lượng của hắn… Tuy rằng chỉ còn là thần thi nhưng cường độ thân thể của hắn vẫn là cấp bậc đại đạo thánh, ngươi không phải là đối thủ cũng rất bình thường.”
Ba người có thể cảm giác được rõ ràng thái độ và cách nói chuyện của Tưởng Đông Thiện đã hoàn toàn khác trước.
Vu Chính Hải nói: “Ngươi đang lợi dụng chúng ta?”
“Đại tiên sinh hiểu lầm. Vương Tử Dạ, bảo đám hung thú lui lại!”
Vương Tử Dạ ngửa mặt lên trời gầm rú, kêu lên mấy tiếng bập bẹ. Đám hung thú kia quả thật lui lại, áp lực đè lên đoàn người Ma Thiên Các chợt giảm.
Vu Chính Hải gật đầu nói: “Vậy thì tốt.”
Tưởng Đông Thiện nhìn về phía cổ trận. “Xem ra trong lúc nhất thời Lục các chủ không ra kịp. Ta đã khống chế được Vương Tử Dạ, hay là các ngươi giúp ta kiểm trắc xem hắn mạnh đến cỡ nào nhé?”
Vu Chính Hải trầm giọng nói: “Ngươi tự đi mà thử.”
“Ngàn vạn lần đừng hiểu lầm… Ta và mọi người biết nhau cũng đã trăm năm, tuyệt không có ác ý. Đại tiên sinh và nhị tiên sinh cũng là người ta kính trọng nhất. Các ngươi không phải rất thích luận bàn sao? Vì cái gì lại từ bỏ cơ hội này?” Tưởng Đông Thiện nói.
Tần Nại Hà nói xen vào: “Bây giờ không phải là lúc để kiểm trắc Vương Tử Dạ. Đại địa phân tách, Ngân Giáp Vệ nhất định sẽ tới. Chúng ta hẳn nên đồng tâm hiệp lực giải quyết phiền toái trước mắt mới phải.”
“Phiền toái đã giải quyết xong rồi mà.” Tưởng Đông Thiện nhún vai, “Chỉ ba chiêu thôi, thử xong ta sẽ lập tức rời đi.”
Đám hung thú lui lại. Vương Tử Dạ bước lên phía trước nhìn về phía Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Tần Nại Hà.
Ba người đều cảm nhận được sát khí từ trên người Vương Tử Dạ, tựa như hắn đã kìm nén thật lâu, chỉ chực chờ bộc phát.
“Tưởng Đông Thiện, cuối cùng ngươi cũng chịu lộ đuôi cáo ra rồi.” Minh Thế Nhân đứng trên lưng Cùng Kỳ nói.
Tưởng Đông Thiện ngẩng đầu đáp: “Lời này của tứ tiên sinh không đúng nha, trăm năm trong cổ trận chúng ta đã có không ít giao tình, sao ta lại ra tay với bằng hữu được.”
Minh Thế Nhân nhếch môi cười:
“Bớt nói mấy lời vô dụng với ta. Ngươi vừa nhổm mông lên ta đã biết ngươi muốn làm gì. Trong cổ trận ngươi năm lần bảy lượt muốn tìm cơ hội luận bàn với mọi người, chẳng qua là muốn thừa cơ hội đánh lén mà thôi, không phải sao? Nhưng ngươi lại phát hiện một khi đánh lén thì mình cũng phải chết, thế nên mới không dám ra tay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận