Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1882: Đại Đế tới

Cũng chính lúc này, một toà Phật Tổ Kim Thân bỗng nhiên ngăn ở trước mặt Khâm Nguyên.
"Đi mau!" Giọng nói nghiêm túc mà quen thuộc vang lên.
Khâm Nguyên tròn mắt nhìn, phía sau Phật Tổ kim thân chính là Lục Châu và Minh Thế Nhân.
"Ma... Ma Thần đại nhân?" Khâm Nguyên cảm động vô cùng.
Tuy nó đã tự nói với mình không nên trách Ma Thần đại nhân, nhưng khi nhìn thấy Lục Châu xuất hiện cứu mình, trong lòng nó vẫn cảm động muốn rơi nước mắt. Càng làm cho Khâm Nguyên kích động là, Ma Thần đại nhân chỉ cần một chưởng đã có thể ngăn trở thánh quang của đại thần quân.
Nếu tu vi Ma Thần đại nhân trở về đỉnh phong thì ai còn dám giễu võ giương oai trước mặt ngài?
Minh Thế Nhân tạm thời không suy nghĩ xem vì sao Khâm Nguyên lại gọi sư phụ là Ma Thần đại nhân, hắn thúc giục nói: "Sư phụ, đi mau!"
Kim thân của Lục Châu bao phủ Minh Thế Nhân và Khâm Nguyên, ngăn trở quang trụ có lực lượng kinh người kia rồi vọt về phía khu vực yếu nhược.
Mà lúc này, các cao thủ Bát Thánh Đường đã bủa vây vòng quanh luồng sáng.
"Bắt lại, không được để một tên nào chạy thoát!" Minh Ban đại thần quân ra lệnh.
"Cẩn tuân ý chỉ của thần quân."
Cao thủ Bát Thánh Đường lấp loé, từng đôi cánh mang theo thánh quang toả sáng khắp bầu trời tây đô.
Cùng lúc đó.
Lục Châu, Khâm Nguyên và Minh Thế Nhân đã bay tới khu vực yếu nhược.
Thừa dịp mười giây Kim Thân vẫn còn, Lục Châu buông hai người ra, trong tay xuất hiện Vị Danh Kiếm.
Khâm Nguyên âm thầm kinh hãi: “Hư cấp!”
Minh Ban đại thần quân cảm giác được khí tức đối phương có biến hoá, hai mắt bắn ra hàn quang lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ngươi trốn được sao?”
Ầm ầm! Trên chín tầng mây, lôi điện ầm ầm kéo tới, vòng xoáy càng thêm cường đại, quang trụ mạnh hơn lúc nào hết bổ xuống vị trí Lục Châu đang đứng.
Khâm Nguyên cảm nhận được nguy hiểm đến gần, vội vàng nói: “Các vị đi trước đi! Xin ngài nhớ kỹ hứa hẹn là được.”
Khâm Nguyên muốn đẩy Lục Châu và Minh Thế Nhân ra, nhưng Lục Châu đã trầm giọng nói: “Không cần để ý tới hắn, đi cùng lão phu!”
Bàn tay Lục Châu giữ lấy Khâm Nguyên, mà quang trụ khổng lồ cũng đã đánh xuống.
Oanh!
Lực lượng cường đại không ngừng oanh kích vào Kim Thân, nhưng kim quang toả ra càng thêm xán lạn, tầng phòng ngự mạnh hơn bao giờ hết.
Vị Danh Kiếm trong tay Lục Châu xoẹt một tiếng, chém vào vị trí yếu nhược trên luồng sáng tạo thành một lỗ hổng. Ba người lập tức bay vọt qua, nhanh như thiểm điện vọt về phương bắc.
Mà lúc này lực lượng quang trụ cũng bị triệt tiêu, Kim Thân tiêu tán.
Phía chân trời, từng tên vũ nhân hoá thành lưu tinh đuổi theo sát phía sau.
Lục Châu ngẩng đầu mặc niệm: “Vô Lượng Thần Ẩn!”
Thần thông thiên thư lại bao trùm ba người, khí tức toàn bộ bị che giấu. Lục Châu bay xuống thấp ẩn vào đám thụ mộc dây leo.
Hơn ngàn cao thủ Bát Thánh Đường bay xẹt qua không trung như mưa sao băng, không ngừng cảm ứng khí tức của ba người.
“Đừng động.” Lục Châu trầm giọng nói.
Khâm Nguyên và Minh Thế Nhân đứng yên không dám nhúc nhích, nín thở nhìn lên bầu trời.
Lục Châu khá tự tin vào chiêu Vô Lượng Thần Ẩn này, lần đó ngay cả Đế Nữ Tang cũng không tìm ra hắn.
Lục Châu lật tay, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cường hoá cao cấp xuất hiện, phù văn trên thẻ toả ra hào quang nhàn nhạt. Lục Châu không khỏi nghĩ tới một vấn đề là nếu dùng thẻ mà vẫn không phải là đối thủ của đại thần quân, vậy hắn chỉ còn một con đường chết.
Lục Châu khẽ lắc đầu, hẳn là sẽ không kém như vậy. Ngay cả Miễn Dịch Sát Thương cũng có thể ngăn trở một kích chí cường của Minh Ban đại thần quân.
Nhưng nghĩ lại, Cơ Thiên Đạo rõ ràng chỉ là bát diệp, trước khi chết cũng chỉ chạm tới cửu diệp, việc này đúng là khó có thể giải thích.
Chẳng lẽ Cơ Thiên Đạo lại là hoá thân?
Ông !
Khi Lục Châu còn đang suy nghĩ lung tung, một đôi cánh trắng đang chậm rãi bay tới.
Tốc độ phi hành của Minh Ban đại thần quân không nhanh, Minh Đức trưởng lão cung kính theo sau hắn. Đi tới giữa luồng sáng, hắn ngừng lại, hai mắt bắn ra quang hoa quét khắp không gian 360 độ.
Vẫn không tìm thấy thân ảnh ba người, Minh Ban đại thần quân nhíu mày. “Nếu ngay cả bản thần quân cũng không tìm được thì Bát Thánh Đường e là không thể tra ra.”
Minh Đức trưởng lão thở dài nói: “Chỉ thiếu chút nữa là giết được cả đám rồi.”
“Ta có hơi hiếu kỳ, người này ngăn cản được Thánh Quang Tẩy Lễ của ta, đáng ra thực lực phải mạnh hơn thánh hung mới phải…” Minh Ban nói.
“Hắn không mạnh như vậy, có lẽ trên người hắn có một loại thần vật hệ phòng ngự. Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến đã rọi vào người hắn, tu vi chỉ có thể là thánh nhân.” Minh Đức trưởng lão khẳng định.
“Nếu thần vật giúp hắn ngăn cản Thánh Quang Tẩy Lễ, vậy làm sao hắn xoá đi khí tức của Khâm Nguyên được?” Minh Ban đại thần quân nhíu mày.
“Việc này…” Đúng là rất khó giải thích. Minh Đức trưởng lão khom người nói: “Thừa dịp thông đạo vẫn còn, sao ngài không gọi Minh Loan đến truy tung?”
Minh Ban đại thần quân liếc mắt nhìn Minh Đức: “Ngươi đang dạy bản thần quân làm việc?”
“Không dám!” Minh Đức lập tức cúi đầu, “Ta chỉ muốn báo thù cho Hồng Tiệm, mong đại thần quân thứ lỗi.”
Minh Ban đại thần quân hừ một tiếng, nhìn về phía chân trời. Hai tay chập lại, quang mang sáng lên.
Minh Loan chậm rãi xuất hiện trong phù văn thông đạo.
Thấy Minh Loan đến, Khâm Nguyên lo lắng nhìn về phía Lục Châu. Lục Châu cau mày nhưng vẫn không động đậy.
Minh Loan kêu lên một tiếng vang vọng khắp thiên địa rồi ngoan ngoãn đứng trước mặt Minh Ban đại thần quân. Minh Ban nhìn nó, thản nhiên nói:
“Tìm ra đám nhân loại đang ẩn nấp bên dưới.”
Tu !
Trên thân Minh Loan bắn ra từng đạo quang mang, nó bay ra giữa đại địa, bắt đầu tìm kiếm khí tức nhân loại.
Mà lúc này ở đằng xa, một phù văn thông đạo màu đen bỗng xuất hiện tựa như một cái hắc động. Trong phù văn thông đạo có một toà pháp thân bay ra, pháp thân cao đến không thể đo đếm, đỉnh thiên lập địa, đen ngòm như vực sâu.
Minh Đức trưởng lão ngẩng đầu nhìn, thất thanh hô lên: “Đồ Duy Đại Đế!”
Dưới hắc quang rợp trời, thánh quang của Vũ tộc như mất đi ánh sáng. Người vừa tới chính là chủ nhân của Đồ Duy điện, một trong thập điện, danh xưng Đồ Duy Đại Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận