Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 512

“Nhị sư huynh trở về chậm rồi, sư phụ sáng nay vừa mới rời đi, chẳng biết đã đi đâu.”
Từ sau khi đánh hạ thất đại môn phái, Diệp Thiên Tâm vốn định lên núi thăm sư phụ, nhưng nghĩ lại mình đã không còn là đệ tử Ma Thiên Các nên thôi.
“Tại sao không đi lên?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Thôi ạ.”
Ngu Thượng Nhung sao có thể không hiểu suy nghĩ của nàng, bèn nói: “Muội định cứ ở mãi dưới chân núi hay sao?”
Diệp Thiên Tâm đáp: “Sẽ không. Nói lời cáo từ rồi muội sẽ đi về hướng tây.”
“Tìm Thừa Hoàng?”
“Vâng.”
“Có mục tiêu là chuyện tốt. Chúc lục sư muội thuận buồm xuôi gió.” Ngu Thượng Nhung chắp tay với nàng một cái rồi xoay người đi lên Kim Đình Sơn.
Nhìn theo bóng lưng Ngu Thượng Nhung, Diệp Thiên Tâm có chút ngây ngẩn cả người, nàng cảm thấy hơi kỳ quái nhưng lại không thể nói ra lời.
Nhị sư huynh hình như chẳng buồn nói một câu giữ nàng lại.
Xuyên Vân phi liễn bay thật nhanh về phía nam Đại Viêm, chiếc đuôi dài phía sau trông như một viên sao băng xẹt qua bầu trời.
Lục Châu đứng bên cạnh Minh Thế Nhân, quan sát từng dãy núi trùng trùng điệp điệp.
Tả Ngọc Thư đi đến bên cạnh Lục Châu, khẽ nói: “Lão thân muốn thỉnh giáo một vấn đề.”
“Nói đi.”
“Lão thân đã tính toán thời gian, đại nạn của huynh…”
Khụ khụ khụ…
Bà ta còn chưa nói hết lời, Minh Thế Nhân đã ho khan mấy tiếng. Tả Ngọc Thư nghi hoặc nhìn về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân quay đầu lại cười nói: “Tả tiền bối, ta đã bảo gia sư tấn thăng cửu diệp rồi mà. Cửu diệp… đương nhiên sẽ tăng tuổi thọ. Ngài không phát hiện thấy gia sư trông trẻ tuổi hơn trước sao?”
Lãnh La và Hoa Vô Đạo đều quay đầu nhìn về phía Lục Châu. Không nói không để ý, vừa so sánh đã thấy giật mình.
Đúng là Các chủ trông có vẻ trẻ ra một chút.
Lãnh La còn đỡ, đa số vẫn là tóc đen. Mà mái tóc bạc trắng của Hoa Vô Đạo lúc này trông lại có vẻ già cỗi nhất.
Tả Ngọc Thư yên lặng so sánh, trái tim run lên… chẳng lẽ hắn thật sự tấn thăng cửu diệp rồi? Nhưng nếu thật sự là cửu diệp thì tại sao Cơ huynh không gọi ra pháp thân để xoá tan mọi nghi vấn của người khác?
Thiên Đức thánh địa tại La Tông.
Hai mươi toà sơn phong trùng trùng điệp điệp, vân vụ lượn lờ. Từng tầng bình chướng chồng chất thể hiện rõ nội tình của tông phái này.
Tam trưởng lão trẻ tuổi nhất của La Tông, Lộ Bình, giờ phút này đang buồn rầu nhíu chặt mày đi tới đi lui.
“Nhị trưởng lão, làm sao bây giờ? Đại nạn của tổ sư gia đã tới mà Vân Tông lại cứ phải đi vây công Ma Thiên Các! Toàn bộ cao thủ của tam tông cộng lại cũng không cách nào đối phó được với cửu diệp đâu!” Lộ Bình nhìn về phía các trưởng lão khác, buồn bực nói.
Trước đây đám trưởng lão này rất xem thường hắn vì cứ a dua nịnh nọt người Ma Thiên Các. Lần này ai nấy đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhất là nhị trưởng lão Đan Vân Tranh.
“Bây giờ nói mấy chuyện này cũng vô dụng. Mau nghĩ biện pháp đi, nếu Ma Thiên Các thật sự trách tội thì tam tông không chịu đựng nổi.” Đan Vân Tranh nói.
“Theo ý kiến của ta, La Tông chúng ta nên liên thủ với Thiên Tông, cắt đứt quan hệ với đám người Vân Tông. Có như vậy mới có thể tự bảo vệ mình.” Có trưởng lão đề nghị.
Ông ông !
Bình chướng bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh nguyên khí cộng hưởng.
Đám người trong Thiên Đức thánh địa vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, tầng bình chướng khổng lồ trên đầu họ đang xảy ra ba động liên tục.
Đám người cả kinh hô lên: “Có ngoại địch xâm lấn!”
Lộ Bình híp mắt nhìn, sau đó giật mình mở to mắt hô lên: “Phi liễn Ma Thiên Các!”
Lời vừa thốt ra, đám người lập tức kinh hãi. Có người lảo đảo lui lại mấy bước, có người hai chân run lên té phịch xuống đất.
Cửu diệp đến trả thù rồi! Đến đòi mạng rồi!
Chuyện gì nên tới rốt cuộc cũng tới.
Lộ Bình ngưng trọng nói: “Mọi người đừng hoảng hốt, Vân Tông sai chứ đâu phải La Tông và Thiên Tông sai, không liên quan đến chúng ta!”
Đám người gật gật đầu, ổn định lại tâm tình.
Lộ Bình đạp không bay lên, gọi ra pháp thân, nhanh như chớp xuyên qua tầng bình chướng nghênh đón Xuyên Vân phi liễn.
Lát sau, Lộ Bình lơ lửng trên không trung, cất cao giọng nói: “Cơ lão tiền bối đại giá quang lâm, Vân Tông không tiếp đón từ xa, mong tiền bối thứ lỗi.”
Phi liễn thoáng dừng lại, Minh Thế Nhân trông thấy Lộ Bình lập tức vẫy tay gọi: “Lại đây lại đây, cầm lái phi liễn cho ta.”
“Nguyện vì Ma Thiên Các hiệu lệnh!” Lộ Bình mừng rỡ vô cùng, điều này nói rõ Ma Thiên Các không phải đến đây để trả thù La Tông bọn hắn!
Thấy cảnh này, gương mặt già của Tả Ngọc Thư không khỏi kinh ngạc. Tam tông không hổ là tam tông, đối xử với mọi người cực kỳ hữu lễ, rất có giáo dưỡng.
Lại nghĩ tới mình đến Ma Thiên Các bị lạnh nhạt thế nào, trong lòng Tả Ngọc Thư lại thấy ấm ức.
Lộ Bình bay vào phi liễn, vừa thấy Lục Châu đã lập tức quỳ sụp xuống, trán đập xuống đất phát ra tiếng bôm bốp.
“Lộ Bình phúc đức ba đời mới được cầm lái cho lão tiền bối.”
Tả Ngọc Thư đầu đầy dấu hỏi?
Gương mặt già đầy nếp nhăn của bà ta nóng rát như vừa bị người tát cho một cái. Cốt khí của tam tông đâu rồi?
“Bớt nói nhảm, nhanh lên coi.” Minh Thế Nhân đá vào mông Lộ Bình một cước.
“Được rồi, ta tới ngay… Một cước này của tứ tiên sinh khiến ta được lợi rất nhiều. Thời gian của lão tiền bối sao có thể lãng phí ở chỗ ta được chứ.”
Minh Thế Nhân can lời.
Moá… con hàng này có phải anh em thất lạc của lão bát nhà mình không?
Lộ Bình lập tức thay Minh Thế Nhân cầm lái phi liễn, lướt qua từng tầng bình chướng, rất dễ dàng bay vào trong Thiên Đức thánh địa.
Điều khiến Tả Ngọc Thư hoàn toàn không ngờ tới là toàn bộ đệ tử và trưởng lão La Tông có mặt trong Thiên Đức thánh địa đều đã đứng chờ ngay ngắn.
Tông chủ La Tông Phong Nhất Chỉ vừa nghe phong thanh tin tức đã vội vàng phi hành tới, đến tóc cũng không kịp vuốt lại, nhanh chân đi vào thánh địa, tự mình dẫn theo thập đại trưởng lão bước lên phía trước, khom người hành lễ với phi liễn.
“Tông chủ La Tông Phong Nhất Chỉ bái kiến lão tiền bối!”
“Bái kiến lão tiền bối!”
Không chỉ như thế, đám đệ tử ở các thánh địa xung quanh cũng vội vàng bay tới cuồn cuộn không ngừng, gia nhập vào đội ngũ nghênh đón.
Minh Thế Nhân cảm thấy vô cùng có mặt mũi, loại cảm giác này thật mẹ nó quá tuyệt mà. Lỗ mũi hắn hếch lên, eo lưng thẳng tắp một đường.
Lãnh La và Hoa Vô Đạo tuy ngoài mặt bất động nhưng trong lòng không khỏi tán thưởng. Quy củ và đạo lý của thế gian này xưa nay vẫn vậy… Nắm đấm lớn thì có đạo lý, chẳng phân biệt chính ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận