Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1001

Lục Châu sửa chữa lại phương án của Tư Vô Nhai một chút. Hồng liên giới không phải kim liên giới, không thể không kiêng nể gì cả. Nội tình Thiên Vũ Viện rất sâu, chưa hẳn không còn thập diệp nào khác ngoài Dư Trần Thù.
“Phải ưu tiên tự bảo vệ mình. Đi đi.” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải cười đáp: “Xin sư phụ yên tâm, ngay cả việc chạy trốn mà cũng không làm xong thì sao đồ nhi có thể làm chủ một giáo được.”
Nói xong, cảm thấy lời mình quá ngông nghênh, hắn bèn sửa lời: “Ý của đồ nhi là… cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Kỳ thực Vu Chính Hải nói không sai, với bản sự của hắn và Ngu Thượng Nhung, cho dù thập diệp thông thường xuất hiện cũng khó có thể bắt được bọn hắn. Huống chi bọn hắn cũng không phải đến đó để đánh nhau.
Nhìn hai đồ đệ rời khỏi Vân Sơn, Lục Châu cũng đứng dậy đi ra hậu điện, khẽ gọi: “Bạch Trạch.”
Bạch Trạch lập tức ngoan ngoãn từ trong rừng rậm chạy ra, bay tới ngồi trước mặt Lục Châu.
“Sử dụng năng lực của ngươi.”
Bạch Trạch phục tùng mệnh lệnh, bay lên phía trên đầu Lục Châu rồi thi triển cơn mưa điềm lành.
Lục Châu nhắm mắt lại, lực lượng phi phàm khôi phục với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã chứa đầy. Bạch Trạch thi triển xong bèn nằm rạp xuống đất nghỉ ngơi.
Điểm công đức còn hơn trăm ngàn, có thể tuỳ thời mua thẻ sử dụng nên không cần phải bổ sung trước.
Việc chuẩn bị đã xong, Lục Châu rời khỏi Thiên điện, lặng yên không một tiếng động rời khỏi Vân Sơn, bay về phía thi thể Ngung thú.
Nhìn lướt qua bộ thi thể khổng lồ, Lục Châu không hề do dự lấy Mệnh Cách Chi Tâm ra đẩy vào bên trong thi thể rồi vung tay điều khiển cương khí ghép hai nửa thi thể lại.
Tuy rằng thi thể Ngung thú rất lớn nhưng đối với thập diệp thì việc này chẳng hề khó khăn. Khi còn là bát diệp Lục Châu đã có thể dùng tay không nâng Huyền Không đảo, thể tích của Ngung thú cũng không khác mấy so với Huyền Không đảo.
“Lên.”
Dưới sự điều khiển của cương khí, Ngung thú làm ra hành động vỗ cánh phi hành, chậm rãi bay đi. Thân ảnh Lục Châu cực kỳ bé nhỏ so với Ngung thú, hắn lại nấp rất kỹ dưới cánh nó nên không ai có thể nhìn ra.
Các đệ tử Vân Sơn nhìn thấy cảnh này đều giật nảy mình, vội vàng chạy tới ngọn chủ phong.
“Tông chủ! Không xong rồi, Ngung thú phục sinh! Ngung thú phục sinh!”
Nhiếp Thanh Vân nghe vậy liền đứng bật dậy, trợn mắt nói: “Không thể nào!”
“Thật sự phục sinh mà, ngài ra ngoài nhìn sẽ thấy ngay.”
Nhiếp Thanh Vân vội vàng thi triển đại thần thông xuất hiện trên Vân Sơn đài, giương mắt nhìn bóng dáng Ngung thú đập cánh bay đi. “Chuyện này… sao có thể?”
Hắn đã tận mắt nhìn thấy Lục Châu lấy ra Mệnh Cách Chi Tâm. Trong tình huống đó, mặc kệ là loài hung thú gì hẳn đều phải chết.
Nhiếp Thanh Vân bèn bay về phía Thiên điện, đứng trước phòng Lục Châu khom người nói: “Nhiếp Thanh Vân cầu kiến Lục tiền bối.”
Trong điện im ắng không ai đáp lời.
Nhiếp Thanh Vân lại cao giọng nói: “Nhiếp Thanh Vân cầu kiến Lục tiền bối.”
Vẫn lặng ngắt như tờ.
Nhiếp Thanh Vân nhíu mày suy nghĩ, trong lòng khẽ động. “Chẳng lẽ… Chiêu này của Lục tiền bối thật là hay!”
Hiểu được điểm mấu chốt trong đó, Nhiếp Thanh Vân quyết định xem như không có chuyện gì, nhanh chóng bay trở về chủ điện.
Lục Châu điều khiển Ngung thú phi hành với tốc độ không nhanh, thậm chí còn có vẻ lung la lung lay như thể nó đang bị thương rất nặng.
Cứ thế bay suốt một canh giờ, vượt qua mấy ngọn sơn phong và sông suối, Lục Châu rốt cuộc cũng đến được Thiên Luân sơn mạch. Hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
“Cũng may trên đường đi không gặp phải tu hành giả nào…”
Nếu không chỉ có thể giết chết.
Đứng trên sơn mạch nhìn xuống, Thiên Luân sơn mạch không cao nhưng lại rộng rãi cực kỳ, địa hình phức tạp gập ghềnh.
“Ngung thú sẽ ở chỗ nào nhỉ?”
Lục Châu tiếp tục phi hành về hướng đông, bay qua một dãy núi gồ ghề, hắn nhìn thấy một hạp cốc hõm xuống so với địa hình xung quanh.
“Đại hạp cốc?” Hai mắt Lục Châu toả sáng. Nơi này chính là địa phương ẩn nấp tốt nhất đối với Ngung thú. Biết đâu bên trong vẫn còn một con khác?
Như lời Tư Vô Nhai nói, ‘có khả năng’ cũng chỉ là một loại khả năng, trên đời này có rất nhiều việc có khả năng xảy ra, điều hắn cần làm là biến khả năng này trở thành điều hiển nhiên.
Một phần ba diện tích hạp cốc là rừng rậm với những cây đại thụ chọc trời, ngăn trở tầm nhìn từ bên ngoài vào.
“Chính là nơi này.”
Chọn được vị trí thích hợp, Lục Châu mang Ngung thú xuống đặt trong cánh rừng rồi bay tới một sườn núi gần đó để ôm cây đợi thỏ.
“Thẻ Dịch Dung.”
Hắn lấy tấm thẻ ra bóp nát. Vân Sơn có nhiều đệ tử như vậy, gần như ai cũng đã từng thấy mặt Lục Châu. Sau vụ việc Diệp Chân, không ai dám chắc trong số đệ tử Vân Sơn không có gian tế, đây cũng là lý do Lục Châu muốn hành động đơn độc.
Lục Châu cảm giác trên mặt mình truyền lại cảm giác mát lạnh như đang đắp mặt nạ bùn, chỉ trong giây lát, dung mạo hắn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Từ hình tượng lão giả với mái tóc bạc trắng, Lục Châu biến thành nam tử trung niên thành thục ổn trọng.
“Khi nào mới có thể dịch dung ra bộ dạng của mỹ thiếu niên đây?”
Thôi được rồi, làm nam tử trung niên cũng không tệ, ít nhất sẽ không ai ngờ được hắn có liên quan gì đến Vân Sơn.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời rồi ngồi xuống xếp bằng, điều tức khôi phục tu vi. Mang Ngung thú đến đây không tiêu hao bao nhiêu nguyên khí nhưng Lục Châu thích mình lúc nào cũng bảo trì trạng thái đỉnh phong.
Hạp cốc rơi vào tĩnh lặng, Lục Châu tiến vào trạng thái tu hành, Tử Lưu Ly truyền ra cảm giác mát lạnh lan toả toàn thân.
Cùng lúc đó tại Thiên Vũ Viện.
Một đệ tử bẩm báo: “Viện trưởng, có phát hiện mới. Con Mệnh Cách thú kia đã trốn thoát khỏi Vân Sơn và bay về phía Đại Liệt Cốc!”
Mạc Bất Ngôn lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng: “Quá tốt rồi! Vân Sơn quả nhiên không bắt được Mệnh Cách thú loại phòng ngự!”
Giản Đình Trung nói: “Viện trưởng, không thể đợi thêm nữa, chúng ta lập tức xuất phát đi. Phải nhân dịp Mệnh Cách thú đang suy yếu mà bắt nó lại. Nếu chúng ta không làm thì các thế lực khác cũng sẽ làm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận