Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 707

Ngụy Trác Nhiên bước lên phía trước… Trong mắt hắn, một già một trẻ trước mặt chính là con mồi đang chờ làm thịt.
Lục Châu vuốt râu nói: “Ngụy Trác Nhiên.”
“Hả??!”
Hai mắt Ngụy Trác Nhiên mở to nhìn Lục Châu đầy kinh ngạc, theo bản năng lùi ra sau một bước.
Vậy mà lão cũng nhận ra được?
“Ngươi cảm thấy cánh mình cứng cáp rồi nhỉ? Lão phu nâng đỡ ngươi lên vị trí này để thay thế Ngụy Trác Ngôn, ngươi lẽ ra nên thấy cảm kích mới phải…”
Ngụy Trác Nhiên ổn định tâm thần rồi nói: “Trước khác nay khác! Cơ tiền bối, nếu ngài đã nhận ra… vậy thì đừng trách ta không khách khí!”
Ngụy Trác Nhiên liếc nhìn tình hình chiến đấu bên ngoài, hắn biết không thể tiếp tục kéo dài thời gian. Thân ảnh loé lên, Ngụy Trác Nhiên vọt tới trước mặt Lục Châu, song chưởng đánh ra.
Khi hắn cho rằng một chưởng này dù không lấy mạng Lục Châu cũng có thể làm lão bị thương thì…
Lục Châu chợt nâng tay đẩy ra một chưởng, như bàn tay của Phật Tổ Như Lai.
Chưởng ấn màu vàng kim mang theo một chút màu xanh lam của lực lượng phi phàm nghênh đón song chưởng.
Ầm!
Khoảng cách quá gần không thể tránh né, chưởng ấn cao bằng thân người kia lập tức đánh bay Ngụy Trác Nhiên!
Tấm vải đen trên mặt hắn vỡ vụn, cái mũi lún sâu vào, trán hắn bị đánh cho bằng phẳng.
Oanh!
Toàn thân Ngụy Trác Nhiên đâm vào tháp lâu trên đỉnh Hoàng thành, tháp lâu vang lên tiếng răng rắc rồi lung lay sụp đổ.
“Lão phu có thể giữ mạng cho ngươi, cũng có thể lấy mạng ngươi.”
Lục Châu chắp tay sau lưng, bước từng bước về phía trước.
Ngụy Trác Nhiên mở to hai mắt, vừa sợ hãi nhìn Lục Châu đang đi tới vừa lắp ba lắp bắp: “Không, không, không…”
Hắn nâng tay che vết thương định điều khiển pháp thân rời đi nhưng sau lưng lại truyền đến một lực hút mạnh mẽ kéo hắn trở về.
Ma Đà Thủ Ấn!
Ngụy Trác Nhiên bị tóm lấy, trong lòng vô cùng nặng nề, không ngừng lặp đi lặp lại suy nghĩ ‘không thể nào’!
Không có gì là không thể. Ở trước mặt lão phu, từ bát diệp trở xuống đều không có gì khác biệt, nếu ngươi lợi hại thì lão phu xài cả hai bàn tay thôi.
Lục Châu nhìn Ngụy Trác Nhiên, nói: “Ngươi làm việc cho ai?”
Ngụy Trác Nhiên trừng to mắt, không trả lời.
Lục Châu kéo hắn đến trước mặt, ném xuống đất. Ngụy Trác Nhiên thở ra một hơi sau cùng, thoi thóp nói: “Ngũ diệp… mới là giả sao?”
Nói xong hắn ngoẹo đầu, không còn khí tức.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Lục Châu chú ý thấy con ngươi của Ngụy Trác Nhiên nở to, trên mặt đầy vẻ sợ hãi. Ma Đà Thủ Ấn còn chưa siết chặt lại, chưởng ấn trước đó lại không lấy mạng hắn, sao đột nhiên lại chết rồi? Bị doạ chết?
Lúc này trong trận chiến, Diệp Thiên Tâm mặc bạch y phiêu dật động lòng người. Phía sau lưng nàng hiện ra toà pháp thân bát diệp cỡ nhỏ chấn nhiếp toàn trường.
“Bát diệp!”
“Lục tiên sinh Ma Thiên Các!”
Khi gian tế đã bị tiêu diệt không ít, đám tu hành giả Đại Viêm mới có thời gian chú ý tới nữ tử bạch y với mái tóc trắng bạc như tiên nhân kia, không ngờ nàng lại là bát diệp.
“Ma Thiên Các có bao nhiêu cường giả bát diệp rồi nhỉ?”
“Thêm người này nữa… hẳn là ba vị.”
Đối với đa số tông môn, có thể xuất hiện một vị bát diệp đã là tam sinh hữu hạnh, đó thường là nhân tuyển cho vị trí chưởng môn.
Có môn phái đến thất diệp cũng không có.
Vậy mà Ma Thiên Các lại có đến ba vị bát diệp. Đây là thực lực lớn đến bậc nào?
Diệp Thiên Tâm không để ý tới đám người đang kinh ngạc, nàng nhanh chóng bay lướt tới đỉnh Hoàng thành.
Lục Châu thấy trên trán Diệp Thiên Tâm phủ đầy mồ hôi, rõ ràng tình hình sức khoẻ của nàng chưa cho phép chiến đấu kịch liệt như vậy.
Diệp Thiên Tâm đáp xuống đỉnh Hoàng thành, khom người nói: “Sư phụ.”
“Lục sư tỷ!” Hải Loa thấy nàng bèn vội vàng chạy tới.
“Bảo vệ Hải Loa cho tốt.” Lục Châu dặn dò.
“Đồ nhi tuân mệnh.” Diệp Thiên Tâm bước tới đứng bên cạnh Hải Loa.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía Thái Hư Kính. Vì không có địch nhân cường đại nên cả quá trình đều thuận lợi, không như lần trước U Minh Giáo công thành đổ máu thật nhiều.
Đám người U Minh Giáo thấy một người là tóm một người. Thần Đô đúng là rất lớn, nhưng trước mặt nhiều cao thủ Nguyên Thần cảnh có khả năng dùng thần thức để lục soát thì đám dị tộc trốn không được lâu.
Trên bầu trời.
Thái Hư Kính không ngừng hấp thu lực lượng của tấm lưới bình chướng.
Đúng lúc này, Lục Châu đột nhiên nhìn thấy một con diều hâu cực lớn đang bay quanh quẩn phía chân trời.
“Hả?”
Thông thường thì hung thú sẽ không tiến vào phạm vi thành trì của con người. Từng có tu hành giả nghiên cứu về vấn đề này, cho dù là hung thú biến dị không hấp thụ nguyên khí cũng sẽ không thích đến gần các thành trì nhân loại, tựa như trời sinh bọn chúng không thích ứng với nơi có hơi thở con người nồng đậm như thế.
Đương nhiên điều này không có nghĩa là hung thú sẽ không phát động công kích con người, mà ngược lại, một số thôn trang và thành trì nhỏ yếu cũng từng bị dã thú tập kích không ít lần.
Chỉ là khi con người bước vào con đường tu hành thì ngày càng cường đại, lại thêm có bình chướng bảo hộ nên đám hung thú càng không muốn đến gần.
Sao con diều hâu này lại to gan như vậy? Nếu là lúc bình thường thì nó đã bị cung nỏ thủ thành bắn rơi.
Lục Châu đánh giá con diều hâu, thấy nó đột nhiên bay thấp xuống, đến gần Thái Hư Kính.
“Nghiệt súc!” Lục Châu quay đầu nói. “Hải Loa.”
“Vâng sư phụ?”
“Đuổi con diều hâu kia đi.” Lục Châu nói.
Một con hung thú nho nhỏ không đáng để Lục Châu vận dụng lực lượng phi phàm.
“Vâng.” Hải Loa lấy sáo Lam Điền Ngọc bên hông xuống, đặt lên môi.
Tu !
Một tiếng sáo cực kỳ chói tai vang lên, tựa như cơn lốc xoáy rời khỏi đỉnh Hoàng thành bay về phía con diều hâu.
Rất nhiều tu hành giả trong thành đều nghe được âm thanh chói tai này, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
Âm luật ngự khí tạo thành cương nhân bay về phía tấm lưới trên bầu trời. Vù! Con diều hâu đột nhiên lách mình né tránh đạo âm lãng này.
“Sư phụ, con diều hâu này không bình thường.” Diệp Thiên Tâm nhìn ra điểm kỳ quái. “Hay để đồ nhi ra tay đánh giết nó?”
Lục Châu lắc đầu nói: “Hải Loa, vi sư không bảo ngươi công kích nó, thử nói chuyện với nó xem.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận