Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 243: Cá mè một lứa

“Du trưởng lão, người làm sao vậy?”
“Du trưởng lão bị trúng một chưởng của Vu Chính Hải, hẳn là trọng thương rồi.”
Tịnh Minh Thất Tử lộ vẻ lo lắng.
Du Hồng Y gấp gáp nói: “Trốn, mau trốn đi… đó là Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các!”
“Ma… Ma Thiên Các?”
Tịnh Minh Thất Tử ngẩng đầu nhìn phi liễn, rồi lại nhìn sang tiểu nha đầu vừa xuất hiện, cuối cùng đưa mắt nhìn đến lão giả vân đạm phong khinh đứng trên lưng Bệ Ngạn.
Tất cả đều đã sáng tỏ.
Không nói hai lời, Tịnh Minh Thất Tử lập tức chạy trốn!
“Muốn trốn? Muộn rồi!”
Phan Ly Thiên của Tiểu Diên Nhi bay ra, tung bay trên không trung như một ngọn lửa đỏ rực.
Du Hồng Y đứng yên không động, khi nhìn thấy vũ khí thiên giai Phạm Thiên Lăng đại triển thần uy, nàng lộ ra sự kinh hãi.
Du Hồng Y gần như có thể xác định tiểu nha đầu này chính là vị đệ tử thứ chín của Ma Thiên Các.
Du Hồng Y và Tịnh Minh Thất Tử bây giờ đều là nỏ mạnh hết đà, làm sao có thể thoát khỏi Phan Ly Thiên của Tiểu Diên Nhi?
Chỉ trong chốc lát, Phạm Thiên Lăng đã tóm gọn Tịnh Minh Thất Tử và nhóm đệ tử vừa chạy trốn lại, cả đám nằm im không thể nhúc nhích.
“Đều dừng tay đi.”
Trên phi liễn chợt truyền đến một giọng nói già cỗi.
Người vừa nói chuyện chính là đệ nhất cao thủ tiền nhiệm của Tịnh Minh Đạo, Phan Ly Thiên.
Du Hồng Y ngẩng đầu lên, giật mình kinh hô: “Phan trưởng lão?!”
Nàng vui mừng quá đỗi. Tịnh Minh Thất Tửu cũng gian nan bò dậy, nhìn về phía lão nhân đứng trên phi liễn.
“Đệ tử bái kiến Phan trưởng lão!”
Đám người đồng thanh hành lễ, chẳng ai có thời gian nghĩ xem tại sao Phan Ly Thiên lại xuất hiện trên Xuyên Vân phi liễn.
Đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo đã trở về! Bọn họ có hy vọng sống rồi!
Phan Ly Thiên tỉnh bơ đáp:
“Lão hủ không phải Phan trưởng lão gì cả, lão hủ là trưởng lão của Ma Thiên Các!”
Lời nói này của Phan Ly Thiên gần như đã dập tắt toàn bộ hy vọng của đám người Du Hồng Y.
Trên mặt Du Hồng Y đầy vẻ không thể tin nổi. Nàng lắc đầu nói: “Phan trưởng lão…”
Xưng hô này vừa mới cất lên đã bị Phan Ly Thiên quát to: “Câm miệng!”
Tiếng quát này khiến đám người Du Hồng Y giật nảy mình.
Lục Châu cũng không ngờ Phan Ly Thiên lại có giác ngộ như vậy.
Thế cũng tốt, sau này hắn ta có thể hiệu lực cho Ma Thiên Các, trở thành một cánh tay đắc lực.
Đúng lúc này, Lãnh La đột nhiên mở miệng:
“Tịnh Minh Đạo có ngày hôm nay đều là vì Môn chủ Mạc Khí làm chuyện sai trái, nghe lời sai sử của Mạc Ly trong cung. Chuyện này cũng không quan hệ gì nhiều đến Du Hồng Y. Ta đề nghị thả bọn họ đi.”
Đối với Lãnh La thì trong mắt hắn chỉ có Mạc Ly và Mạc Khí.
Phan Ly Thiên nghe vậy, lần đầu tiên chắp tay với Lãnh La.
Biểu tình trên mặt Lục Châu không hề thay đổi nhưng trong nội tâm lại oán thầm… Lão phu trông giống kẻ tội ác tày trời lắm sao?
Lục Châu lười so đo với đám người Du Hồng Y.
Hắn vừa định nói chuyện thì Tiểu Diên Nhi đột nhiên chỉ tay về phía chiếc phi liễn lơ lửng phía trên tổng đàn: “Sư phụ, tứ đại hộ pháp U Minh Giáo bỏ chạy kìa…”
Đoan Mộc Sinh thấy thế liền trừng mắt khom người nói: “Đồ nhi nguyện cầm lái Xuyên Vân phi liễn, truy kích phản đồ!”
Lục Châu tung người nhảy vào Xuyên Vân phi liễn.
Hắn nhìn lướt qua đám người dưới mặt đất rồi nói: “Đi.”
Đồng thời nhìn về phía phi liễn của U Minh Giáo đã thấp thoáng nơi chân trời, thầm nghĩ bây giờ muốn đuổi theo cũng chưa chắc đã kịp. Dù sao đối phương cũng là tứ đại cao thủ Nguyên Thần cảnh điều khiển phi liễn chạy như bay.
Lại thêm việc Xuyên Vân phi liễn đang ở giữa rừng cây, tốc độ chậm hơn hẳn.
Tiểu Diên Nhi vội vàng bay lên phi liễn, nàng lè lưỡi làm mặt quỷ với đám người Du Hồng Y: “Nể mặt Phan trưởng lão, ta không giết các ngươi. Lêu lêu lêu..”
Phan Ly Thiên thế giới.
Khụ khụ.
Phan Ly Thiên nói: “Nha đầu, vũ khí thiên giai không phải sử dụng như vậy.”
“A?”
“Cho dù là vũ khí thiên giai hay địa giai thì một khi nhận chủ, giữa chủ nhân và vũ khí đều sẽ có một độ ăn ý nhất định. Độ ăn ý càng cao, uy lực càng lớn. Lão hủ thấy ngươi sử dụng vũ khí uy lực rất lớn nhưng lại không đủ tỉ mỉ…”
Phan Ly Thiên lấy hồ lô rượu bên hông ra, cầm trong lòng bàn tay.
“Thử cuốn nó lên xem.” Phan Ly Thiên nói.
Tiểu Diên Nhi đáp: “Chuyện này thì có gì khó…”
Nàng tiện tay vung lên, Phạm Thiên Lăng linh động vờn quanh bay về phía bàn tay Phan Ly Thiên.
Phạm Thiên Lăng vô cùng thoải mái cuộn lấy hồ lô nâng lên. Tiểu Diên Nhi lộ vẻ mặt xem thường nhìn Phan Ly Thiên như thể đang nói, cứ làm quá lên, chuyện này vô cùng đơn giản mà.
Phan Ly Thiên cầm lại hồ lô rượu rồi mở nút hồ lô ra.
“Gắn lại đi.”
Ý tứ rất rõ ràng, hắn muốn nàng dùng Phạm Thiên Lăng nhét nút hồ lô vào bình.
Tiểu Diên Nhi khống chế Phạm Thiên Lăng bay tới…
Cạch!
Thất bại.
Cạch!
Lại thất bại!
Tiểu Diên Nhi không chịu thua, nàng điều động nguyên khí toàn thân, Phạm Thiên Lăng giương nanh múa vuốt trông hùng hổ như muốn giết người.
Cạch!
Thất bại liên tục!
Chỉ là một đồ vật trông rất đơn giản nhưng làm thế nào cũng không nhét vào được.
Quỷ dị. Kỳ quái.
Ngay cả Lãnh La cũng bị một màn này hấp dẫn, hăng hái đứng xem.
“Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ông đã động tay động chân, cố ý đùa cợt ta sao?” Tiểu Diên Nhi không cam lòng nói.
Phan Ly Thiên lắc đầu.
Hắn cầm lấy nút bịt hồ lô từ Phạm Thiên Lăng, dùng ngón tay nhấn nó vào trong hồ lô.
Cạch! Nút hồ lô vừa vặn bịt chặt miệng hồ lô.
“Tay là một trong những vũ khí có độ ăn ý lớn nhất…”
“Khi trình độ khống chế vũ khí đạt đến mức ăn ý không thua gì bàn tay thì mới có thể được xem là nhập vi. Phạm Thiên Lăng chính là cánh tay của ngươi.”
Hắn gọi tay là vũ khí.
Xét về mặt nào đó thì điều này cũng rất có lý.
Tiểu Diên Nhi nhăn nhó nói: “Ta không tin lời ông đâu… Ta chỉ tin sư phụ.”
Vừa nói nàng vừa đi đến cạnh Lục Châu.
Phan Ly Thiên bất đắc dĩ lắc đầu.
Một thân tu vi của hắn đã mất hết, cho dù có lòng dạy dỗ nàng vài điều thì lời nói cũng không đủ sức thuyết phục. Huống hồ gì người ta còn là đệ tử Ma Thiên Các, mình làm vậy cũng hơi quá phận.
Hắn chắp tay nói với Lục Châu: “Lão hủ vô lễ rồi, xin thứ lỗi.”
Lục Châu vuốt râu nói: “Không sao.”
Dù gì Phan Ly Thiên cũng là đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo, là người cùng thời đại với Lãnh La, kiến thức và lịch duyệt của hắn tuyệt đối cao hơn rất nhiều so với những tu hành giả trẻ tuổi. Hắn nguyện ý chỉ dạy bọn hậu sinh vãn bối là chuyện tốt. Nói tới mới thấy đúng là Lục Châu đã chẳng chú ý gì nhiều đến việc chỉ dạy đệ tử.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Tiểu Diên Nhi: “Lời Phan trưởng lão nói đều chính xác… Độ ăn ý có thể đề cao khả năng điều khiển vũ khí thiên giai. Cũng nhờ Phan trưởng lão nhắc nhở vi sư, sau khi về Ma Thiên Các vi sư sẽ bỏ chút thời gian truyền thụ kỹ xảo cho con.”
“Tạ ơn sư phụ!” Tiểu Diên Nhi vui vẻ đáp.
Lục Châu nhìn về phía hồ lô rượu trong tay Phan Ly Thiên: “Thiên giai?”
Phan Ly Thiên sửng sốt một chút rồi gật đầu. “Các chủ thật tinh mắt.”
Lãnh La khàn giọng nói: “Hồ lô rượu… Bội phục, bội phục.”
“Vận khí tốt thôi. Ta đốt trụi toàn bộ Hắc Mộc Sâm Lâm suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng chỉ còn lại một cái hồ lô này.” Phan Ly Thiên vô cùng thoả mãn nâng hồ lô rượu lên uống một ngụm.
Hồ lô rượu trông tầm thường tới mức chẳng ai chú ý tới hoá ra lại là vũ khí thiên giai.
Với một kẻ tu vi mất sạch như Phan Ly Thiên, có thể giữ gìn hồ lô này đến tận hôm nay đúng thật là rất khó.
Xuyên Vân phi liễn bay xuyên qua rừng cây rồi phi hành trên không trung, lộ ra cái đuôi dài như sao băng, đuổi theo phi liễn của U Minh Giáo.
Một lúc sau.
Phi liễn U Minh Giáo đã biến mất trong trời mây, không để lại chút dấu vết.
Đoan Mộc Sinh nói: “Sư phụ, tứ đại hộ pháp cùng điều khiển phi liễn, thật khó đuổi kịp…”
“Tam sư huynh, ta giúp huynh!” Tiểu Diên Nhi nói.
Phi liễn phụ thuộc rất nhiều vào người cầm lái và những người cùng điều khiển trong khoang thuyền.
Tu vi càng cao thì động lực càng lớn, tốc độ càng nhanh.
Lục Châu cũng hiểu điểm này bèn nói: “Không sao… Vu Chính Hải đã trúng thần chú, sớm muộn gì cũng sẽ ngoan ngoãn tìm tới cửa.”
Vu Chính Hải phải hoàn thành dã tâm của hắn, nếu không có thực lực và tu vi hắn làm sao cam tâm.
Vả lại… hắn làm sao có thể tiếp tục chấn nhiếp tứ đại hộ pháp?
Nghĩ đến, Lục Châu khẽ giơ tay lên: “Không cần đuổi theo nữa.”
“A?”
Lục Châu bình tĩnh nói: “Về Ma Thiên Các.”
Cùng lúc đó.
Tại một nơi nào đó trong rừng rậm.
Tia sáng len lỏi qua tầng tầng cây lá rồi đáp lên người Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai đang tựa người vào một gốc cây, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn vào chữ “Trói” thật lớn ở giữa ngực như muốn tan vào làn da hắn, biến thành màu huyết hồng.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng lưng Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải đang ngồi cạnh gốc cây trước mặt, tay phải cầm Bích Ngọc Đao cắm xuống mặt đất để chống đỡ cơ thể. Sắc mặt của hắn tuy bình tĩnh nhưng trên khoé miệng lại có vết máu.
“Phược Thân Thần Chú… Sư phụ lão nhân gia người đúng là nhiều thủ đoạn.” Tư Vô Nhai bất đắc dĩ cười nói.
“Uỷ khuất thất sư đệ rồi.” Vu Chính Hải nhìn về phía trước.
“Huynh đệ trong nhà mà, không cần khách khí. Chỉ trách ta sơ ý chủ quan, vốn tưởng rằng cưỡi Quỳ Ngưu xuất hiện có thể thu hút được sư phụ, để đại sư huynh nhân cơ hội chấm dứt mạng sống đám người Du Hồng Y, nào ngờ…” Tư Vô Nhai nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận