Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1527

Khu vực trung tâm mới thật sự là chiến trường... đó là nơi các đại thế lực, các đại cao thủ tranh đoạt lợi ích vô cùng gay gắt!
Lục Ngô nói: "Các ngươi cho rằng đến đó chỉ có tranh đoạt hạt giống Thái Hư?"
Đám người trầm mặc.
Khổng Văn nói: "Đừng nói là hạt giống Thái Hư, chỉ cần là thổ nhưỡng nơi đó cũng đã là đối tượng tranh đoạt của tu hành giới. Thiên tài địa bảo nhiều không kể xiết, hung thú càng không cần nói nhiều. Lúc cân bằng còn thì đám cường giả còn bị ràng buộc, lúc mất cân bằng xuất hiện, chỉ sợ máu chảy thành sông."
Lục Ly nghe xong lại nói: "Vậy hay là đừng đi... Ta cứ như thế này cũng tốt rồi. Ta biết rõ Các chủ muốn dùng khí tức Thái Hư tái tạo mệnh cung cho ta, nhưng nơi đó quá nguy hiểm..."
Lục Châu lắc đầu nói: "Cũng không phải vì một mình ngươi."
Nếu chỉ vì một mình Lục Ly, chi bằng trực tiếp bức hạt giống Thái Hư của đồ đệ ra, tạm thời giúp Lục Ly tái tạo một lần cũng là một cách. Nhưng làm như vậy không chỉ bại lộ hạt giống Thái Hư mà còn hao tổn một phần khí tức.
Hơn nữa Ma Thiên Các đang cần có rất nhiều Mệnh Cách Chi Tâm cấp cao, mà Lục Châu cũng muốn tìm viên Mệnh Cách Chi Tâm thích hợp để khai Mệnh Cách thứ mười hai, đến Thiên Khải Chi Trụ chính là lựa chọn tốt nhất.
Lục Ly lộ vẻ xấu hổ.
Có vẻ hắn đang tự mình đa tình... Lão tổ tông, có thể chừa cho ta chút mặt mũi không hả?
Tiểu Diên Nhi nhảy đến trước mặt Lục Châu, nói: "Sư phụ đi tới đâu, đồ nhi sẽ đi tới đó."
Mặc dù bọn hắn biết rõ tu vi của Lục Châu rất thâm hậu nhưng đã đề cập đến Thiên Khải Chi Trụ thì đám người vẫn không thể không lo lắng...
Lục Châu nói: "Hắc Liên, Bạch Liên trước kia đã vài lần tổ chức kế hoạch Thái Hư, vô số tu hành giả kéo đến Thiên Khải Chi Trụ. Lam Hi Hòa là người tổ chức kế hoạch Thái Hư lần trước, thành công lấy được Lam Thủy Tinh. Bên trong Lam Thủy Tinh ẩn chứa khí tức Thái Hư có thể thay đổi thể chất cho các ngươi, tái tạo mệnh cung, thứ này trân quý vượt xa thiên tài địa bảo khác."
Đám người gật đầu.
Minh Thế Nhân kỳ quái nói: "Sư phụ, Lam Hi Hòa không phải là cân bằng giả sao? Cân bằng giả cũng tham dự vào kế hoạch Thái Hư?"
"Cân bằng giả chỉ phụ trách việc cân bằng, nàng cướp đoạt Lam Thủy Tinh cũng là để ngăn cản hiện tượng mất cân bằng xuất hiện."
"Nói cũng đúng... kẻ sở hữu hạt giống Thái Hư tất thành Chí Tôn." Minh Thế Nhân nhỏ giọng thầm thì, "Vậy ta có đi cũng chẳng có tác dụng gì nhỉ..."
Vốn hắn muốn nói mình đã có hạt giống Thái Hư, còn cần Lam Thủy Tinh kia làm gì, hơn nữa bây giờ cũng không phải thời điểm hạt giống Thái Hư trưởng thành.
Lục Ngô cúi đầu nói phụ họa: "Hình như là vậy thật."
Mặt Khổng Văn đần ra, không hiểu cho lắm: "Tứ tiên sinh, đó chính là khí tức Thái Hư đó! Ngươi, ngươi không động tâm sao?"
"Ta động tâm cái quỷ gì..." Minh Thế Nhân đi lên phía trước ôm lấy vai Khổng Văn cười nói, "Để ta nói cho ngươi biết, ta chính là Chí Tôn tương lai."
Khổng Văn câm nín.
Lục Châu cau mày nói: "Bản tọa tập hợp các ngươi lại đây là để chấp hành mệnh lệnh của bản tọa, chứ không phải trưng cầu ý kiến của các ngươi."
Minh Thế Nhân giật mình một cái, lập tức đường đường chính chính nói: "Đồ nhi nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chết không từ nan!"
Oanh.
Ầm ầm.
Hướng tây bắc truyền đến âm thanh đại địa rung động.
Lục Ngô khẽ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua rồi lắc đầu nói: "Đến rồi."
"Cái gì đến rồi?"
"Quên nói với các ngươi, đám Quán Hung đến rồi." Lục Ngô chậm rãi xoay người lại.
Lòng bàn tay Lục Châu hướng xuống dưới.
Một tiếng "bang" vang lên, Trấn Thọ Thung phá đất trồi lên, hóa thành kim châm bay vào trong tay áo hắn.
Hiệu ứng của Trấn Thọ Khư lập tức dừng lại. Không gian lưu chuyển khôi phục lại bình thường. Bầu trời âm u cũng trở nên quang đãng.
Đám người đạp đất lao thẳng lên trời.
Vù vù vù... Lục Châu dẫn đầu, nhìn về phía tây bắc.
Một cự nhân Quán Hung cao hơn mười trượng dẫn đầu một đoàn Quán Hung đông đúc, cấp tốc tới gần.
Mỗi lần cự nhân Quán Hung nhảy lên, đại địa lại một lần rung động.
Vốn tưởng rằng đám Quán Hung bọn họ thấy ở Trấn Thọ Khư đã rất cao to, nếu là ở Địa Cầu, Quán Hung cao ba bốn mét đã có thể xem là “titan” điển hình. Vậy mà tên cự nhân Quán Hung này cao tới hơn mười trượng, quả là đổi mới tam quan của đám người Ma Thiên Các.
Nếu thực lực được tính theo chiều cao, cao ba bốn mét tương đương với Thiên Giới Bà Sa ba bốn mệnh cách... vậy cái tên cao hơn mười trượng này sẽ lợi hại đến mức nào đây?
"Quán Hung không được xem là con người?" Minh Thế Nhân nói.
"Nhiều nhất thì cũng chỉ là quái vật trông giống con người mà thôi."
Da bọn chúng giống như là đá tảng, hai tay để trần chẳng khác nào tượng đất, trông dị thường đáng sợ. Hai mắt chúng hiện ra ánh sáng xanh, trên mặt hiện rõ nộ hỏa và cừu hận.
Ngu Thượng Nhung bay lên cao hơn, mỉm cười nói: "Như thế này lại tốt, dùng bọn chúng để thử tân kiếm đạo của ta."
"Nhị sư đệ, ta cũng lĩnh hội được chút đao pháp mới. Chúng ta so không?" Vu Chính Hải thách thức.
Lại nữa rồi.
Mấy người khác không còn gì để nói.
Ai ở Ma Thiên Các lâu ngày đều sớm biết tính tình Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. Bất kể ở tình huống nào, hai người này đều thích phân cao thấp.
Ngu Thượng Nhung duy trì nụ cười nhàn nhạt, hỏi ý: "Đại sư huynh muốn so thế nào?"
"Tính số lượng tiêu diệt, ai nhiều hơn thì thắng." Vu Chính Hải nói.
"Rất hợp ý ta..."
Việc tu hành giả khổ tu kỹ nghệ và tu vi không chỉ vì để cường thân kiện thể mà còn là để vận dụng chúng vào việc chém giết kẻ thù trong thực chiến. Bất kể là đao pháp hay kiếm pháp, có thể giết địch chính là công pháp tốt.
Ngu Thượng Nhung xoay người nói: "Đồ nhi xin được chiến."
Vu Chính Hải cũng nói: "Đồ nhi xin được chiến."
Lục Châu kỳ thực không phản đối việc cạnh tranh lành mạnh, một chuồng cừu quá hiền lành không có khả năng nuôi ra được chiến lang hung mãnh. Tu hành giới vô cùng tàn khốc, là con cừu nhỏ sẽ khó có khả năng sinh tồn.
Lục Châu phất ống tay áo.
Vù vù.
Hai người hóa thành hai đoàn lưu quang, bay về hướng đám Quán Hung đông như bầy kiến kia.
Không cần nhiều lời, vung tay là chém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận