Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1510

Đôi bên đều muốn biết rõ ràng mục đích của đối phương, việc này rất mấu chốt. Nếu có xung đột về lợi ích thì chuyện bọn hắn muốn làm sẽ không dễ dàng. Còn nếu không xung đột thì biết đâu có thể hợp tác, hoặc nước giếng không phạm nước sông.
Nhưng hai phe đều không muốn tiết lộ mục đích khiến tình cảm lâm vào xấu hổ.
Lục Châu nói: “Các ngươi nên rời đi thì hơn, nơi này không nên ở lâu.”
Đám Quán Hung và tu hành giả đều bị Ung Hoà doạ chạy, Lục Châu không cho rằng mấy người này có thể xử lý được, trông bọn hắn không có vẻ gì là chân nhân cả, mà Ung Hoà có thể là hung thú cấp thú hoàng.
Diệp Duy cười ha hả nói: “Vì sao lão hữu lại bảo chúng ta rời khỏi đây?”
“Nơi này vô cùng nguy hiểm.” Lục Châu đáp ngắn gọn.
“Nguy hiểm?” Diệp Duy cười nói, “Thật không dám giấu giếm, bốn người chúng ta phi hành đã hơn nửa tháng, đến Trấn Thọ Khư là để lấy đi một vật.”
“Đồ vật?”
Trấn Thọ Khư có thể có bảo vật gì? Đã qua mười hai vạn năm, nếu có bảo vật cũng đã bị người ta lấy đi mất rồi, đám chân nhân đâu phải người ngu, dựa vào cái gì lại buông tha cho bảo bối ở đây?
Diệp Duy thấy đối phương không cùng mục đích, lập tức cười nói: “Chúng ta chỉ đến lấy đồ vật, những thứ khác sẽ không động tới.”
“Vậy xin cứ tự nhiên.” Lục Châu ra dấu mời.
Bốn vị lão giả đưa mắt nhìn nhau, không vội dời bước. Bọn hắn đang lo lắng Lục Châu sẽ đâm sau lưng mình một đao.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi đột nhiên chỉ tay về phía lăng mộ, kinh ngạc nói: “Đó là cái gì?”
Tất cả mọi người quay đầu nhìn sang, phát hiện quanh lăng mộ đang bốc lên thanh sắc vụ khí.
“Là khí độc… một loại khí độc có thể mê hoặc tâm trí con người.” Khổng Văn nhắc nhở.
Lục Châu có Thanh Thiền Ngọc bách độc bất xâm, đám đồ đệ có khí tức Thái Hư, nhưng những người khác thì không nói trước được.
Bốn vị lão giả đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu. Diệp Duy nói: “Thì ra là có hung thú.”
Một lão giả phất tay, lấy ra vài tấm phù chỉ. Phù chỉ hoá thành ấn phù bốc cháy rừng rực bay xuống.
Thấy vậy, Khổng Văn cau mày nói: “Ngươi làm vậy sẽ kinh động đến Ung Hoà.”
“Ung Hoà?” Diệp Duy giật mình. “Nghe đồn trong Trấn Thọ Khư có một con hung thú làm chúa tể, không ngờ lại là Ung Hoà.”
Ấn phù tiếp tục bay xuống. Bọn hắn muốn lấy đi đồ vật, nhất định phải kinh động hung thú.
Ấn phù vây quanh lăng mộ, thanh sắc vụ khí nhanh chóng bị ấn phù tiêu diệt. Lăng mộ rung động kịch liệt.
“A !”
Tiếng kêu chói tai cuồn cuộn đánh ra bốn phía như sóng gợn, càn quét khắp nơi.
Bốn vị lão giả lập tức gọi ra cương khí hộ thể ngăn cản sóng âm. Đám huynh đệ Khổng Văn rơi xuống đất, trên mặt ướt đẫm mồ hôi, trong mắt xuất hiện vẻ sợ hãi. Nhan Chân Lạc và Lục Ly thì khá hơn một chút, các đồ đệ vẫn bình an vô sự.
“Ha ha ha…”
Tiếng kêu của yêu nữ đột nhiên cao vút lên, tần suất âm thanh chói tai gấp mấy lần trước đó. Ung Hoà tức giận!
Nhan Chân Lạc và Lục Ly rơi xuống đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cả người run run. Bốn huynh đệ Khổng Văn đã mất đi khả năng khống chế, tấn công Nhan Chân Lạc và Lục Ly. “Đừng giết ta! Đừng giết ta!”
“Khổng văn!!” Nhan Chân Lạc gọi to nhưng không có tác dụng.
Đúng lúc này, Lục Châu tung ra một chưởng. Cương ấn trói buộc cả bốn huynh đệ lại một chỗ.
Ánh mắt bốn người đờ đẫn, Lỗ Võ kêu lên: “Đều là hung thú, đều là hung thú… Đại ca, ta bị hung thú cắn rồi!”
Bọn hắn quanh năm hành tẩu trong bí ẩn chi địa, trong tiềm thức sợ hãi nhất chính là đám hung thú. Ung Hoà đã phóng đại nhược điểm của bọn hắn lên gấp trăm ngàn lần.
Lục Châu lắc đầu, đánh ra mấy đạo chưởng ấn phong bế đan điền khí hải bốn người, sau đó đánh ngất bọn hắn.
Mất đi ý thức thì sẽ không bị khống chế nữa.
Ông !
Lục Ly đột nhiên gọi ra Tinh Bàn, hai mắt đỏ bừng nhìn lên bầu trời: “Ta muốn chết, ta muốn chết! Đừng cản ta!”
Thấy vậy, Nhan Chân Lạc cấp tốc xoay người lại đánh ngất hắn.
Tinh Bàn biến mất. Nhan Chân Lạc hít sâu một hơi rồi nói: “Đánh ngất ta đi.”
Vu Chính Hải thi triển Đại Huyền Thiên Chương đánh ngã hắn.
Bốn người Diệp Duy lăng không đứng trên không trung, kinh ngạc nói: “Các ngươi không bị ảnh hưởng?”
Lục Châu, Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều không thi triển bất kỳ thủ đoạn phòng ngự nào nhưng vẫn vô cùng tỉnh táo.
Lục Châu liếc nhìn bốn vị lão giả rồi nói với đám đồ đệ: “Lui lại mười mét.”
“Vâng.”
Đám đồ đệ cấp tốc mang theo mấy người bị đánh ngất xỉu lùi về sau.
Quả nhiên, từ trong lăng mộ truyền ra một tiếng gầm giận dữ, hư ảnh xông ra tận chân trời, giương nanh múa vuốt. Đôi mắt nó đỏ ké, cái miệng đỏ tươi như bồn máu, lông trên người có màu vàng, nó phát ra tiếng kêu cường đại gấp trăm lần trước đó.
Lục Châu gọi ra cương khí hộ thể và lực lượng Thiên Tướng bao phủ toàn bộ đám người.
Tường đá xung quanh bị chấn nát, ký hiệu tróc ra, cây cối gãy đổ, khí độc lan tràn, thực vật cấp tốc khô héo.
Mà bốn vị lão giả cũng lui về sau mấy chục mét, sắc mặt kinh ngạc nhìn hư ảnh kia.
“Tiếp tục như vậy không phải biện pháp… Nó hẳn là Ung Hoà cấp thú hoàng.” Diệp Duy nói.
“Chẳng lẽ phải từ bỏ?”
“Không đến mức đó, chủ yếu là vì nơi này có người… Nhìn đi, lão tiên sinh kia dùng sức một người bảo vệ tất cả mọi người, thực lực không thể khinh thường. Cho dù chúng ta tránh được Ung Hoà thì hắn vẫn một mực ở chỗ này.”
“Ý của ngươi là?”
“Phải hao tổn. Cùng hắn hao tổn… Đến khi một bên không còn lực lượng.”
“Nếu người bị hao tổn hết là chúng ta thì sao?”
“Vậy chỉ có thể nhận mệnh. Nếu đối phương vượt xa chúng ta thì không cần tranh nữa làm gì. Chỉ có thể trách Diệp Chính không có phúc phận này.” Diệp Duy nói.
Bốn người gật đầu nhìn về phía Lục Châu, đây cũng là biện pháp tốt.
Nhân tính con người tràn ngập nhược điểm. Lục Ly có một câu nói rất chí lý: Loài người luôn thích nội đấu.
Nhân loại thích đề phòng nhân loại, không chú ý đến hung thú. Diệp Chính chính là một ví dụ điển hình. Hắn đường đường là chân nhân, đề phòng Tần Nhân Việt, đề phòng Lục Châu, nhưng lại không đề phòng Hỏa Phượng lợi dụng hắn để niết bàn, thậm chí lại còn vì thế mà suýt bị giáng cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận