Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1629

Trong không gian độc lập của Ngu Thượng Nhung.
Tần Đế lại đánh ra một chưởng, kết quả y hệt, khí tức Thái Hư lại xuất hiện quanh người Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung lăng không xoay chuyển, ưu nhã đánh ra kiếm cương chém vào hư ảnh Tần Đế.
“Lại là khí tức Thái Hư?”
Trong lòng Tần Đế tràn ngập phẫn nộ, hư ảnh biến mất.
Kỳ thực Quy Khư còn có một hàm nghĩa đặc biệt rằng hết thảy đều trở về Thái Hư.
Quy luật bảo toàn pháp tắc nói rằng, toàn bộ năng lượng trong thế gian đều đến từ cùng một nơi… Mà nơi đó chính là Thái Hư.
Trăm sông đổ về một biển, bản chất đồng nguyên, Quy Khư không làm gì được Thái Hư!
Tiếp theo là Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều bại lộ khí tức Thái Hư!
Tần Đế kinh hãi, thu hồi hư ảnh, trong mắt ngập tràn khó tin nhìn đám người bị giam trong từng không gian biệt lập.
Cuối cùng hắn nhìn đến Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân thì không cần xác nhận, trong Ngung Trung hắn đã bại lộ khí tức hạt giống Thái Hư.
Tần Đế nghĩ ngợi rồi lao về phía không gian độc lập của Minh Thế Nhân, lần này hắn dùng chân thân.
Vừa thấy Tần Đế, Minh Thế Nhân đã bộc phát năng lực Mệnh Quan thứ hai. “Ta đã chờ ngươi thật lâu!”
Tần Đế phất tay áo đón đỡ. Phanh phanh phanh…
“Ngươi quả nhiên cũng không bị Quy Khư Trận ảnh hưởng.” Tần Đế nói.
Minh Thế Nhân chú tâm tấn công như cuồng phong vũ bão, không ngừng bức Tần Đế lui về sau.
Minh Thế Nhân cười nói: “Cũng chỉ có thế!”
Tần Đế tức giận, trầm thấp nói: “Từ đầu đến cuối trẫm đều không chấp nhặt với ngươi.”
Hắn phất tay, một con bạch long bay ra, tiếng rồng ngâm chấn nhiếp cửu châu, đánh bay Minh Thế Nhân ra ngoài.
Phốc!
Minh Thế Nhân hộc máu, Ly Biệt Câu rơi khỏi tay lượn mấy vòng trên trời.
Thân ảnh Tần Đế nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Minh Thế Nhân. “Trẫm giết ngươi, ngươi tin không?”
Minh Thế Nhân ha hả cười: “Ngươi rốt cuộc cũng động thủ rồi nha!”
Tần Đế nâng tay, nhưng mãi không thể hạ chưởng.
Minh Thế Nhân nói: “Ta đã sống đủ rồi. Nếu ta mà chết, sư phụ cũng sẽ làm thịt ngươi!”
“Ngươi rất hận trẫm?” Tần Đế hỏi.
“Ngươi không biết rõ ta là ai sao?” Minh Thế Nhân cười ha hả, “Ta còn phải cảm ơn ngươi đã giết lão bất tử Mạnh Minh Thị kia!”
Tần Đế nghe vậy, không khỏi ngẩn ra. “Ngươi vẫn luôn biết mình là ai?”
“Nói nhảm!” Minh Thế Nhân lại điên cuồng tấn công.
Tần Đế chỉ phòng ngự, nhàn nhã lùi về sau mà không thèm ra tay.
“Trẫm không giết ngươi. Trẫm sẽ lưu ngươi lại, cho ngươi nhìn xem trẫm giết sư phụ ngươi thế nào!”
Tần Đế phất tay, thân ảnh lại biến mất.
Một giây sau, Tần Đế xuất hiện trong không gian của Lục Châu.
Cũng chính lúc này, Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra chiếu rọi bốn phương!
Một đạo quang mang vạn trượng mang theo lực lượng Thiên Tướng san bằng hết mọi hư ảo, kéo tất cả những người bị định trụ không có khí tức Thái Hư hộ thể trong không gian biệt lập trở về, bao gồm Tần Nhân Việt, bốn huynh đệ Khổng Văn, Nhan Chân Lạc và Lục Ly.
Quang mang vạn trượng quét đến đâu, hư ảnh tan biến đến đó, duy chỉ có thân ảnh Tần Đế trước mặt Lục Châu là không có động tĩnh.
Điều này có nghĩa là… đây là chân thân.
“Thật can đảm.” Thẻ Hàng Cách cao cấp lập tức bị bóp nát.
Tần Đế hoá thành bạch long nhào về phía Lục Châu, Thẻ Hàng Cách cao cấp từ một hoá thành năm tấm lưới mang theo lực lượng kinh thiên động địa bao phủ lấy bạch long trước mặt!
Cảm giác tử vong quen thuộc lại ập đến.
Năm tấm lưới màu đen cấp tốc co rụt lại, cưỡng ép trói chặt Tần Đế.
Tinh Bàn xuất hiện!
“Mười tám Mệnh Cách?” Lục Châu kinh ngạc.
Sau khi bị Thẻ Hàng Cách cao cấp phục chế đánh hạ, Tần Đế chỉ còn có mười bảy Mệnh Cách, sao bây giờ lại là mười tám?
Khôi phục Mệnh Cách là việc không có khả năng. Điều này có nghĩa là trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, Tần Đế lại đột phá khai thêm một Mệnh Cách, trở về hàng ngũ chân nhân.
Nếu trước đó không hao tổn năm Mệnh Cách, bây giờ hắn đã là kẻ đến gần với đẳng cấp thánh nhân nhất.
Tần Đế không cam lòng giãy giụa. Long bào vỡ vụn, tóc tai tán loạn, hai mắt như máu, gương mặt dữ tợn.
Bàn tay tử thần màu đen kia nhanh như thiểm điện tóm lấy Tinh Bàn của hắn, khoét ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm!
“Không !”
Tần Đế cảm giác được linh hồn mình đang run rẩy, bàn tay tử thần đã hoàn toàn vượt ngoài tầm nhận biết của hắn, phá vỡ hết tam quan.
Hắn không có năng lực kháng cự, mặc cho đối phương rút viên Mệnh Cách Chi Tâm của mình ra.
Nguyên khí phong bạo tàn phá bừa bãi trong Quy Khư Trận rồi hoá thành một phần của đại trận.
Lục Châu bắt lấy Mệnh Cách Chi Tâm. Đây là Mệnh Cách thứ mười tám của Tần Đế, toàn thân có màu xanh biếc, năng lượng sung mãn, rõ ràng là Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng.
Tần Đế từ mười tám Mệnh Cách bị giáng xuống còn mười ba Mệnh Cách!
Hắn ngồi phịch xuống giữa hư không, tựa như con rối đã mất đi linh hồn, run lẩy bẩy, mắt ngơ ngác.
Không có chuyện gì tuyệt vọng và thống khổ hơn là bị đánh hạ mười Mệnh Cách.
“Ngươi… là cân bằng giả.” Tần Đế buồn bã nói.
Lục Châu lắc đầu. “Lão phu không phải cân bằng giả.”
“Dám làm mà không dám nhận!” Tần Đế thở dài một hơi thật sâu, tâm tình tuyệt vọng chìm tới đáy cốc, hắn rốt cuộc đã nhận rõ hiện thực. “Trẫm… thua rồi.”
“Thua trong tay lão phu, ngươi nên cảm thấy may mắn.” Lục Châu nói.
“Ha ha ha…” Tần Đế cười, trong tiếng cười ẩn chứa nước mắt nghẹn ngào. “Trẫm cố gắng nhiều như vậy, vì sao… vì sao cân bằng giả còn muốn nhằm vào trẫm?”
Lục Châu im lặng.
Con mẹ nó, lão phu thật sự không phải cân bằng giả mà!
Lục Châu lười giải thích, lắc đầu nói: “Dừng Quy Khư Trận lại, thu hồi Bạch Long Ngọc, lão phu cho ngươi chết thống khoái.”
Tần Đế vẫn tiếp tục cười, ngẩng đầu nghênh tiếp ánh mắt Lục Châu. “Trẫm đúng là đã bại... Nhưng ngươi cũng không tốt hơn là bao. Trẫm tung hoành thiên hạ, không có mấy người là đối thủ. Nay giao thủ với cân bằng giả, có chết cũng không tiếc! Ha ha ha… trẫm đã phái người đến Ma Thiên Các, bọn hắn sẽ trở thành kẻ bồi táng trẫm.”
“Chỉ e là ngươi phải thất vọng rồi. Người của ngươi bây giờ hẳn đã trở thành thức ăn trong bục Lục Ngô.” Lục Châu nói.
“Lục Ngô…” Tần Đế giật mình, biểu tình cứng ngắc. “Vậy còn hoàng liên giới thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận