Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1766: Thiên Giới Thiên Tướng

Đây dù sao cũng là lần đầu tiên lam pháp thân khai Mệnh Cách, Lục Châu cực kỳ coi trọng, cẩn thận vô cùng. Hắn ngồi thẳng người chăm chú quan sát từng biến hoá nhỏ trong Mệnh Cung.
Quá trình này kéo dài suốt cả một ngày.
Ban đêm trong cánh rừng già yên tĩnh vô cùng. Thỉnh thoảng mới có tiếng tiểu Hỏa Phượng kêu lên, hoặc một số phi cầm bay ngang trên đầu.
Két.
Lúc này Mệnh Cung đã hấp thu đầy đủ thọ mệnh, một dòng điện hồ chạy dọc theo viền liên toạ rồi biến mất.
Lam pháp thân đã cao hơn trước, dáng người cũng khôi ngô hơn nhiều, màu xanh lam càng thêm thăm thẳm tựa như đang nhìn vào vũ trụ tinh không.
Lục Châu kiểm tra tuổi thọ còn lại của mình: 27.398 năm.
Mất đi 10.000 năm. Lục Châu nhíu mày thầm nghĩ: “Không bổ sung lại thọ mệnh sao?”
Khi pháp thân kim liên khai Mệnh Cách xong đều trả về một lượng thọ mệnh tương đương. Cấp bậc đại chân nhân mỗi khi khai Mệnh Cách đều được tăng thêm 10.000 năm tuổi thọ.
Vậy mà lam pháp thân không trả về một chút thọ mệnh nào!
Việc này khiến Lục Châu rất không vui. Người bình thường khó có thể nắm giữ hai toà pháp thân. Mà nếu chỉ tu luyện lam liên thì chẳng khác nào tự sát, vì nó không nhả lại chút thọ mệnh nào. Đừng nói là Thiên Giới Bà Sa, chỉ khai diệp thôi cũng không đủ thọ mệnh cho nó hấp thụ.
“Bàng môn tà đạo?”
Điều này rất không hợp với lẽ thường, cũng không phù hợp với quy tắc bảo toàn. Nhớ lại lúc ở hắc liên, Lục Ly ngộ nhận hắn là Lục Thiên Thông, mà Giảng Đạo Chi Điển do Lục Thiên Thông ghi lại cũng bị chỉ trích là bàng môn tà đạo. Nói cách khác, trước đó có lẽ đã có người tu luyện lam liên.
“Đây chính là nguyên nhân bọn hắn ngộ nhận lão phu là Lục Thiên Thông?”
Lục Châu nghĩ thông suốt điều này, sau đó lại nghi hoặc. “Vậy Ma Thần là ai?”
Lát sau, Lục Châu mới chầm chậm lắc đầu. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sau khi đến Thái Hư thì những vấn đề này sẽ được giải thích cả thôi.
Thu hồi suy nghĩ, Lục Châu lại nhìn về phía lam pháp thân. “Nên tấn thăng Thiên Giới Bà Sa rồi.”
Bàn tay ép xuống, liên toạ xoay tròn, lam pháp thân truyền tới đau đớn đến tê liệt, như thể ngàn vạn thanh đao đang không ngừng điêu khắc khắp người pháp thân.
Vốn đang là bộ dạng của Bách Kiếp Động Minh, rất nhanh đã từ từ có hình thức ban đầu của Thiên Giới Bà Sa.
“Tốc độ thật nhanh.”
Ba mươi sáu khu vực Mệnh Cách sáng lên, sau lưng pháp thân xuất hiện một mâm tròn. Đây chính là lam sắc Tinh Bàn.
Cùng lúc đó, trong cung điện ở Thái Hư.
Khương Văn Hư đang ngồi chờ đợi.
Một tên thuộc hạ đi vào, khom người bẩm báo: “Chủ nhân, ba ngàn Ngân Giáp Vệ đã phái đi, hiện tại có năm người bỏ mạng đều là tu vi chân nhân, hung thủ chẳng biết trốn đi đâu. Kim Đình Sơn đã đến bí ẩn chi địa, tạm thời chưa có tin tức.”
“Trong cửu liên, chẳng có bao nhiêu người giết được Ngân Giáp Vệ.”
“Ý của chủ nhân là?”
“Gần đây Lam Hi Hoà đang làm gì?”
“Thuộc hạ không biết.”
“Phái người trong bóng tối điều tra. Còn có tên Âu Dương Huấn Sinh kia nữa… Bọn hắn muốn chơi thì ta sẽ chơi đùa tới cùng.” Khương Văn Hư nói.
“Vâng.”
Tên thuộc hạ khom người rời khỏi đại điện.
Mười ngày sau.
Lục Châu nhìn lam pháp thân, rốt cuộc nó cũng hoàn toàn thuế biến thành Thiên Giới Bà Sa. Hiện tại lam pháp thân đã có thể sử dụng lực lượng Mệnh Cách.
Tỉ mỉ thưởng thức xong, Lục Châu bắt đầu kiểm tra năng lực của nó.
Một đạo kiếm cương xuất hiện trong lòng bàn tay, trong suốt sáng long lanh. Lam pháp thân cũng bắt chước động tác của Lục Châu, gọi ra một tia kiếm cương.
Kiếm cương biến thành đao cương, rồi thành thương cương, đủ hết mười tám loại võ nghệ, cuối cùng đánh về phía trước.
Cương ấn như một đạo lưu tinh xuyên phá thân cổ thụ. Mà lam sắc cương ấn cũng xuyên thủng hơn trăm cây cổ thụ rồi biến mất.
Lực lượng rất mạnh.
Lục Châu bay lên không trung, quan sát bốn phương tám hướng, cuối cùng chỉ tay về phía một toà sơn phong, nói: “Chỗ này.”
Bàn tay khẽ phất, lam sắc Tinh Bàn hiện ra, lực lượng Mệnh Cách màu xanh lam bắn tới.
Oành!
Ngọn núi lập tức bị bắn xuyên thành một lỗ thủng hình tròn.
“Uy lực này…” Lục Châu trợn tròn mắt. Lam pháp thân vừa bước vào Thiên Giới Bà Sa đã có lực lượng mạnh không thua gì đại chân nhân kim liên giới. Sao Lục Châu có thể không sợ hãi?
Tốc độ tiêu hao lực lượng Thiên Tướng cũng ít hơn so với trước đây nhiều. Lục Châu cũng không còn phải chi tiêu dè sẻn như trước.
Suốt hai ngày sau đó, Lục Châu không tu luyện mà tiến hành huấn luyện lam pháp thân, đến khi động tác của nó hoàn toàn thuần thục mới thôi.
Kiểm trắc xong, Lục Châu mới nhớ tới mình đã bỏ quên pháp thân kim liên hơi lâu. Nhưng muốn khai Mệnh Cách thứ hai mươi mốt thì sẽ mất rất nhiều thời gian.
“Xem tình hình của mọi người thế nào đã.”
Lục Châu đứng lên, thu hồi Trấn Thọ Thung. Dòng chảy thời gian trở về như cũ.
Đám người Ma Thiên Các lập tức cảm nhận được, ai nấy đều mở mắt ra, tụ tập về chỗ Lục Châu.
Chỉ mới hơn một tháng trôi qua nhưng dưới tác dụng của Trấn Thọ Thung, đối với bọn hắn chính là mười năm.
Người xuất hiện đầu tiên là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. Sau “mười năm”, hai người đã mọc ra râu cằm, trông bá khí hơn trước. Ngu Thượng Nhung vẫn mang bộ dáng quân tử hữu lễ, chỉ là càng thêm thành thục và trầm ổn.
Tiếp theo là mấy người Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chư Hồng Cộng lần lượt xuất hiện.
Bọn hắn vẫn rất trẻ tuổi, không có thay đổi gì, chỉ là khí tức trên người đã hùng hậu hơn trước nhiều. Có thể thấy sau khi Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, hạt giống Thái Hư đã hoàn toàn được kích phát, tốc độ tăng tu vi của bọn hắn được liệt vào hàng nhanh nhất Ma Thiên Các.
Bốn vị trưởng lão và các hộ pháp, tả hữu sứ cũng xuất hiện. Cuối cùng là Tiểu Diên Nhi và Hải Loa. Hai nàng mỹ lệ đáng yêu, đã là đại cô nương chân chính.
Đám người khom mình hành lễ.
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Đến đông đủ cả rồi?”
Khổng Văn điểm danh rồi đáp: “Trừ Các chủ ra thì có tổng cộng 28 người, đã đến đông đủ.”
Lục Châu nói: “Thời gian trong Trấn Thọ Thung đã qua mười năm, hẳn là các ngươi đều đã tiến bộ không ít.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận