Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 668

Lục Châu lâm vào suy nghĩ, vừa vuốt râu vừa bước xuống bậc thang, sau đó nhìn sang Minh Thế Nhân.
“Lão tứ.”
“Có đồ nhi.”
“Ngươi đến Lương Châu một chuyến.”
“A?”
“Không nguyện ý sao?” Lục Châu nhíu mày.
Minh Thế Nhân vội xua tay giải thích: “Không phải đồ nhi không muốn đi, chỉ là có hơi kinh ngạc. Đại sư huynh bảo chúng ta không nên nhúng tay vào việc của huynh ấy, đồ nhi chỉ sợ huynh ấy tức giận.”
“Nơi đó là Lương Châu, không phải Thần Đô.”
Lục Châu thở dài một tiếng. “Trong các ngươi, chỉ có ngươi làm việc là vi sư yên tâm nhất. Nhị sư huynh của ngươi luôn kiêu ngạo tự phụ, tính tình rất cứng đầu thích cậy mạnh. Vi sư không yên tâm.”
Trong lòng Minh Thế Nhân hơi dao động. Hắn ngẩng đầu dò xét vị lão nhân trước mặt, nụ cười bất cần đời trên mặt cũng dần biến mất.
Lúc này hắn mới nhìn thấy biểu tình nghiêm túc trên mặt Lục Châu. Mỗi lời nói, mỗi cử động đều thể hiện sự quan tâm chân thành đến đám đồ đệ.
Ban đầu Minh Thế Nhân cho rằng đó là sáo lộ mới của sư phụ. Nay xem ra sư phụ thật sự đã thay đổi rồi.
Độ trung thành tăng 1%.
Lục Châu thấy độ trung thành của Minh Thế Nhân tăng lên, bèn hỏi: “Ngươi có muốn đi không?”
Minh Thế Nhân quỳ một gối xuống, chắp tay nói: “Đồ nhi nguyện ý.”
“Tốt.” Lục Châu ngẩng đầu quát khẽ. “Cát Lượng.”
Trên sườn núi Kim Đình Sơn, ngựa Cát Lượng ngẩng đầu hí lên một tiếng dài vui mừng rồi đạp không bay tới Đông Các, chậm rãi hạ xuống sân viện.
“Cát Lượng là ngựa tốt khó tìm, để nó mang ngươi đi.”
Hí !
Cát Lượng đáp lời như thể nghe hiểu ý Lục Châu.
Minh Thế Nhân lộ vẻ hưng phấn đánh giá ngựa Cát Lượng. Nghĩ đến cảnh tượng oai phong khi cưỡi toạ kỵ cấp truyền thuyết xuất hiện trước mặt mọi người, Minh Thế Nhân lập tức vô cùng chờ mong.
Cát Lượng đi đến trước mặt Minh Thế Nhân, cúi đầu ngửi ngửi rồi hí lên một tiếng, sau đó liên tục lắc đầu.
“Ngươi lại còn ghét bỏ ta.” Minh Thế Nhân cạn lời.
Lục Châu cũng không ngờ con ngựa Cát Lượng này lại là cái thứ xem mặt mà bắt hình dong, bèn hô:
“Bệ Ngạn!”
Bệ Ngạn từ trong rừng cây đạp mây mà đến, hạ xuống sân viện.
So sánh với Cát Lượng, tuy rằng diện mạo của Bệ Ngạn trông hung dữ nhưng lại nghe lời hơn hẳn, cũng chịu cõng người khác ngoài Lục Châu.
Minh Thế Nhân cười nói: “Bệ Ngạn không tệ, xấu chút cũng không sao, có thể dùng để doạ người!”
Lời khen đầy chua cay của hắn lập tức khiến Bệ Ngạn không vui. Nó lùi lại ba bước rồi quỳ rạp dưới đất không thèm nhúc nhích.
Minh Thế Nhân thật sự hết biết nói gì, đành dùng đôi mắt đáng thương nhìn sư phụ.
Lục Châu lắc đầu. Vốn hắn định gọi cả Bạch Trạch tới, nhưng nghĩ lại bản thân mình là một lão già, loại toạ kỵ ôn hoà mang theo khí tức điềm lành vẫn nên để mình dùng thì thích hợp hơn.
Nghĩ tới đây, Lục Châu nghiêm khắc quát: “Cát Lượng!”
Hí !
Cát Lượng uỷ khuất kêu lên, sau đó miễn cưỡng bước tới mấy bước đến bên cạnh Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân gật gù. “Vậy mới được chứ.”
Lục Châu phất tay. “Đi đi.”
Minh Thế Nhân nhảy lên lưng Cát Lượng, nghiêm túc nói với Lục Châu: “Sư phụ, người yên tâm, có đồ nhi ở đây, nhị sư huynh nhất định sẽ không có việc gì! Ta thề với con ngựa của ngài.”
Hí !
Cát Lượng nâng vó, bay lên không trung dung nhập vào mây rồi biến mất không thấy gì nữa.
Có lẽ động tĩnh Cát Lượng gây ra quá lớn nên các đồ đệ khác cũng đã đến tụ tập bên ngoài Đông Các từ lâu.
Chiêu Nguyệt, Chư Hồng Cộng, Tiểu Diên Nhi, Hải Loa và Đoan Mộc Sinh đồng loạt bước tới.
“Sư phụ, chúng đồ nhi nguyện ý đến Lương Châu cứu viện.”
Lục Châu nhìn lướt qua đám đồ đệ, đạm mạc nói: “Nếu thật có lòng muốn hỗ trợ thì chăm chỉ tu luyện đi.”
Chúng đồ đệ nhất thời nghẹn lời.
“Lão tam.”
“Có đồ nhi.”
“Ngươi giám sát bọn hắn, tất cả đều phải tăng gấp đôi thời gian tu luyện.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Thần Đô, trong Trường Thanh Cung.
Lưu Thương đột nhiên mở bừng hai mắt. “Người đâu.”
Một tên nội thường hầu rụt rè bước tới, còn chưa kịp quỳ xuống đã nghe Lưu Thương nói:
“Vì sao tháng này Bắc Đẩu Thư Viện không đưa tới mười viên Khai Diệp Đan?”
“Bẩm, bẩm… bẩm bệ hạ, viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện Chu Hữu Tài nói đã dùng hết nguyên vật liệu. Hiện tại thư viện đang thu thập tài liệu để tiếp tục luyện chế, thế nên tháng này e là không có Khai Diệp Đan.” Nội thường hầu đáp.
“Hừ!” Lưu Thương nhíu mày. “Trẫm đối đãi với hắn không tệ, hắn lại dám có tư tâm!”
Vật liệu trước nay vẫn do hoàng thất cung ứng, Lưu Thương nào phải người ngu, cần bao nhiêu vật liệu để luyện chế Khai Diệp Đan chẳng lẽ hắn không biết.
“Truyền mười vị trưởng lão Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện nhập cung.”
“Tuân lệnh.”
“Ngoài ra, tình hình U Minh Giáo thế nào rồi?” Lưu Thương hỏi.
Toàn thân tên nội thường hầu giật bắn, run rẩy nói: “Bẩm bệ hạ, thiên hạ cửu châu đã thuộc về U Minh Giáo, chỉ e không bao lâu nữa U Minh Giáo sẽ toàn lực tấn công Thần Đô!”
Nghe vậy, Lưu Thương đứng lên, tay chắp sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Xem ra trẫm đã xem nhẹ ngươi. Thôi được… ân oán ngày xưa cũng đến lúc nên chấm dứt.”
Hiện nay lòng người trong hoàng thành vô cùng bàng hoàng. Cửu châu đã bị U Minh Giáo khống chế, rất nhiều thái giám cung nữ đã lén lút chạy khỏi hoàng cung.
Nội thường hầu không biết hoàng đế dựa vào cái gì mà tự tin như vậy, nhưng nghĩ tới hai đại thư viện nửa năm qua không ngừng cung cấp Khai Diệp Đan, trong lòng nội thường hầu khẽ động. Hẳn là bệ hạ đã có phương pháp thủ thắng.
Hắn không dám ở lại lâu, bèn cung kính rời đi.
Chiều hôm đó.
Hai mươi vị trưởng lão của Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện được thị vệ dẫn đường đi vào Hoàng thành, đến bên ngoài Trường Thanh Cung.
“Chư vị đều là nhân vật hạch tâm của thư viện, bệ hạ triệu kiến các vị hẳn là có đại sự cần thương lượng. Sau khi đi vào, mong các vị trưởng lão không làm phật ý bệ hạ. Hiện nay tình hình đặc thù, ta chỉ có thể nói đến thế.”
“Đa tạ Trần công công nhắc nhở.”
Hai mươi vị trưởng lão đi theo Trần công công bước vào Trường Thanh Điện. Mười người bên Bắc Đẩu Thư Viện đi vào từ bên trái, mười người bên Thiên Hành Thư Viện đi vào từ bên phải.
Trong đại điện, hoàng đế Lưu Thương đã ngồi sẵn ở đó như thể đang chờ bọn họ. Hai mươi người đồng loạt quỳ xuống.
“Tham kiến bệ hạ!”
Có lẽ do đã bế quan quá lâu nên Lưu Thương không mấy để tâm tới quy củ. Hắn đứng dậy bước xuống bậc thang, thản nhiên nói: “Bình thân.”
“Tạ ơn bệ hạ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận