Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1659

Đây là ảo giác, đều là khảo nghiệm. Lục Châu không ngừng tự nhắc nhở trong đầu.
Hắn nhắm mắt lại, mặc niệm thần thông Thiên thư. Lực lượng Thiên Tướng bám vào hai mắt và hai tai.
Lục Châu mở mắt nhìn quanh. Trước mặt hắn vẫn là Câu Thiên Tác Đạo. Thần thông Thiên thư vậy mà lại vô hiệu!
Cho đến nay, lực lượng Thiên Tướng đều là lợi khí giết địch, bây giờ đột nhiên mất đi hiệu lực, Lục Châu sao có thể không sợ hãi?
“Sư phụ, người già thật rồi!”
Vu Chính Hải cầm đao chạy đến, hoá thành mấy đạo thân ảnh vây xung quanh Lục Châu.
Lục Châu lại tự mình ám thị: “Đều là ảo giác.”
Hắn nhắm mắt rồi mở mắt ra.
Đao cương của Vu Chính Hải đã đánh tới. Lục Châu có thể cảm giác được độ nguy hiểm từ đao cương lăng lệ.
Đao cương rơi xuống chém ngang Kim Đình Sơn, thân ảnh Lục Châu xuất hiện sau lưng Vu Chính Hải, đánh ra một chưởng.
Chưởng ấn vừa đánh vào người Vu Chính Hải, Lục Châu lại cảm giác được đan điền khí hải bốc lên sóng to gió lớn.
Vu Chính Hải vừa bay ra xa đã biến mất không thấy.
“Hay cho một Câu Thiên Tác Đạo.”
Lục Châu nhìn bốn phía, tìm kiếm phương pháp phá giải huyễn trận. Đáng tiếc dù hắn cố gắng thế nào cũng không giải được, đây dường như là trận pháp hoàn mỹ nhất thế gian, không có sơ hở.
Lục Châu sử dụng đại thần thông đi vào Ma Thiên Các, lại bay lướt qua Đông Tây Nam Bắc Các nhưng không thấy một ai. Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, tất cả những chuyện xảy ra trước khi bước lên Câu Thiên Tác Đạo đều là một giấc mơ, mà Ma Thiên Các trống rỗng hiện tại mới là sự thật.
“Phải nhanh lên, nếu không sẽ càng ngày càng khó phân biệt thật giả.” Lục Châu thầm nghĩ.
Lục Châu lại điều động lực lượng Thiên Tướng nhưng không hề có tác dụng, đành thi triển lực lượng của kim liên để bay xuống chân núi.
“Sư phụ…”
Hắn xoay người lại, nhìn thấy Vu Chính Hải đang quỳ dưới mặt đất, trên mặt đều là vết thương.
Lục Châu đi thẳng tới. Hắn tin chắc Vu Chính Hải này là đồ giả.
Khi đi ngang qua người đại đồ đệ, Vu Chính Hải đột nhiên dập đầu xuống đất gào khóc: “Sư phụ, ta cầu xin người…”
Lục Châu không để ý tới, tiếp tục tìm kiếm lỗ hổng của trận pháp nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Lúc này, Vu Chính Hải ngẩng đầu lên.
Bộ dáng của hắn là thời niên thiếu, trên mặt đẫm nước mắt, toàn thân đầy vết thương và máu. Đây chính là bộ dạng lúc Vu Chính Hải mới nhập môn.
“Ta muốn giết bọn hắn báo thù.”
Ầm ầm ầm! Hắn khấu đầu ba cái.
Mọi thứ như mộng ảo, thật thật giả giả. Đây chính là… tâm ma?
Thân ảnh Lục Châu loé lên xuất hiện trước mặt Vu Chính Hải. Giết đồ chứng đạo?
Hắn nhấc tay đánh ra một chưởng. Gương mặt non nớt của Vu Chính Hải kinh ngạc nhìn sư phụ với vẻ không thể tin nổi.
Vụt!
Chưởng ấn bay đến cách Vu Chính Hải nửa tấc thì dừng lại. Bàn tay run lên, Lục Châu thở dài nói:
“Vi sư giúp ngươi chính là hại ngươi. Ngươi muốn báo thù thì phải dựa vào chính mình. Nếu ngươi vô năng, vi sư cũng không giúp được ngươi.”
Vu Chính Hải tiếp tục dập đầu.
“Ngươi phải trưởng thành, phải tu hành, phải nhịn nhục… Chịu được khổ cực mới có thể đứng trên người khác.” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải thì thào: “Chịu được khổ cực mới có thể đứng trên người khác… Nhẫn nhịn…”
Lúc này, từ cánh rừng bỗng truyền đến tiếng nói xem thường: “Đại sư huynh, huynh chịu khổ được sao?”
Ngu Thượng Nhung mặc thanh bào bay về phía Vu Chính Hải. Lúc này bộ dáng Vu Chính Hải đã là người trưởng thành, rút Bích Ngọc Đao ra chiến đấu với Ngu Thượng Nhung.
“Đại sư huynh, nhị sư huynh, đừng đánh nữa!”
Đoan Mộc Sinh từ trên không trung lướt tới.
Ầm!
Đao cương và kiếm cương đánh bay Đoan Mộc Sinh, hắn phun máu cầu cứu Lục Châu: “Sư phụ!”
Lục Châu nhíu mày.
Từng thân ảnh xuất hiện dưới chân núi Kim Đình Sơn.
Minh Thế Nhân nói: “Dù sao cũng không liên quan đến ta.”
Chiêu Nguyệt cũng lắc đầu: “Đánh đi đánh đi, phân thắng bại rồi sẽ không đánh nữa.”
Diệp Thiên Tâm, Tư Vô Nhai, Chư Hồng Cộng, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều mang biểu tình phức tạp, như có tâm sự riêng.
Tất cả đều là giả tượng!
Lục Châu nhắm mắt lại rồi mở mắt ra. Hình ảnh đã thay đổi.
Trong lương đình.
Lục Châu già yếu ngồi đó, mái tóc trắng xoá. Đây chính là tình cảnh khi lần đầu tiên hắn xuyên không đến thế giới này.
Bên tai truyền đến giọng nói của các đồ đệ: “Sao sư phụ còn chưa chết?”
“Ta chưa có được Bá Vương Thương, sao có thể rời đi!”
“Sư huynh, làm vậy không tốt đâu…”
“Sư muội, muội còn nhỏ nên không hiểu. Sư phụ bồi dưỡng chúng ta đều là vì muốn giết chúng ta để đạt tới cửu diệp!”
Lục Châu đạp đất bay ra khỏi lương đình, cương khí bạo phát đánh bay cả mười đồ đệ.
Thật sự phải giết đồ đệ chứng đạo?
“Sư phụ, sao không động thủ đi?”
“Không phải người muốn giết bọn ta sao?”
“Sư phụ?”
“Người không giết bọn ta, bọn ta sẽ giết người!”
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung Đoan Mộc Sinh… toàn bộ nhảy vào không trung.
Lục Châu trầm giọng quát: “Làm càn!”
Oanh! Mười người lại bay ngược ra ngoài.
Lục Châu lại cảm giác được trong đan điền khí hải xao động như người vừa bị đánh bay là chính hắn.
Cảm giác phản phệ càng lúc càng nhiều. Một giọng nói vang lên trong não hải Lục Châu:
“Ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc giết, hoặc bị giết.”
Lục Châu: ?
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía các đồ đệ đang bay tới.
Lại một giọng nói thần bí khác vang lên: “Ngươi là thập toàn chi thân, ngươi vượt Mệnh Quan khó gấp mười lần người khác.”
Lục Châu phất tay đánh bay đám đồ đệ. Lần này bản thân hắn cũng phun ra tiên huyết.
Hắn ngẩng đầu nói: “Thập toàn là gì?”
“Không ai biết cả, phải hỏi chính ngươi. Ta không thấy được tâm kiếp của ngươi, không cách nào phán đoán.”
Thanh âm thần bí biến mất.
Trên Trùng Thiên Phong.
Đám tu hành giả xung quanh lại nhìn thấy một tình cảnh khác biệt.
Lục Châu phun ra máu tươi, đứng ngay giữa cầu treo không hề động đậy. Hắn đã lạc đường trong tâm ma của chính mình.
“Hình như không xong rồi!” Tu hành giả trẻ tuổi lo lắng nói.
“Cố lên nha! Có thể đi được một phần hai cầu, ta cực kỳ bội phục!”
“Đúng vậy, đi được một nửa đã rất đáng gờm! Chỉ cần đi thêm vài lần tất sẽ thành công. Không ngờ ta lại có cơ hội được nhìn thấy một vị chân nhân mới xuất hiện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận