Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1504

“Huynh đệ chúng ta mong được gia nhập Ma Thiên Các, mong lão tiên sinh cho chúng ta một cơ hội.”
Kỳ thực Lục Châu cảm thấy bốn người này gia nhập Ma Thiên Các có hơi miễn cưỡng. Thực lực bọn hắn không bằng đám người Tôn Mộc. Nhưng dọc theo con đường này, bọn hắn biểu hiện rất tốt, biết điều hiểu chuyện, khiến Lục Châu cũng thấy nên thay đổi sách lược thu nhận người tài. Không nên chỉ xét tu vi, bắt buộc phải cân nhắc tới nhân phẩm của đối phương.
Lục Châu vuốt râu nói: “Các ngươi thật sự muốn vào Ma Thiên Các?”
Khổng Văn đáp: “Ta và Nhan tả sứ đã tán gẫu mấy đêm nay, ta hiểu rõ quy củ Ma Thiên Các. Hơn nữa huynh đệ chúng ta đã nghĩ rõ ràng, để tỏ lòng thành ý, viên Mệnh Cách Chi Tâm này xin dâng lên cho ngài.”
Hắn đưa lại viên Mệnh Cách Chi Tâm Lục Châu đã ban thưởng trước đó.
Lục Châu cảm thấy khá bất ngờ, dù sao Chu Yếm cũng là thú vương.
Khổng Văn tiếp tục nói: “Ta biết thực lực của chư vị rất mạnh mẽ, viên Mệnh Cách Chi Tâm này càng thích hợp để chư vị sử dụng hơn, để cho chúng ta dùng chính là đại tài tiểu dụng.”
Bốn người đồng thời khom người nói: “Mong lão tiên sinh nhận cho.”
Mọi người gật đầu nhìn bốn huynh đệ. Bốn người này rõ ràng là hiểu chuyện hơn đám Tôn Mộc rất nhiều.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Lục Châu nói: “Đồ vật lão phu đã cho sẽ không nhận lại.”
“A?”
Khổng Văn gấp gáp nói: “Lão tiên sinh không muốn thu nhận chúng ta ư?”
Lục Châu lắc đầu: “Nếu các ngươi đã nghĩ kỹ càng, vậy thì lưu lại Ma Thiên Các đi.”
Bốn người lập tức sửng sốt, ngây ra không nói nên lời. Bọn hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị cự tuyệt, nào ngờ…
“Còn thất thần cái gì?” Nhan Chân Lạc nhắc nhở.
Khổng Văn lấy lại tinh thần, vội vàng cùng các huynh đệ dập đầu bái lạy: “Bái kiến Các chủ!”
[Ting ! thu hoạch được bốn thuộc hạ, ban thưởng 4.000 điểm công đức.].
Lục Châu hài lòng nói: “Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Bốn người lục tục đứng dậy. Khổng Văn nói: “Viên Mệnh Cách Chi Tâm này…”
“Các chủ đã cho ngươi, ngươi cất kỹ đi. Còn cho là chúng ta muốn cướp của ngươi chắc?” Lục Ly nói.
“Yên tâm đi, thứ đồ này Ma Thiên Các không hề thiếu.” Nhan Chân Lạc nói.
Khổng Văn gãi đầu. Đám người bật cười ha hả.
Có lẽ trong bí ẩn chi địa gặp quá nhiều chuyện lục đục trắc trở, tình người lạnh bạc, nên nhìn mọi người thoải mái vui vẻ như vậy, bốn huynh đệ cũng mỉm cười theo.
Độ trung thành tăng lên không ngừng.
Lục Châu gật đầu nói: “Nói chính sự. Bí ẩn chi địa có nơi nào thích hợp khai Mệnh Cách không?”
“Ý của Các chủ là?” Khổng Văn khó hiểu hỏi lại.
“Tiểu Diên Nhi và Hải Loa tấn thăng thập diệp đã lâu. Theo lý thuyết, các nàng lẽ ra phải là người tấn thăng Thiên Giới Bà Sa sớm nhất Ma Thiên Các.” Lục Châu nói.
Khổng Văn minh bạch, đáp lời: “Đúng là có một chỗ thích hợp. Đi về phía tây vạn dặm, gần đến khu vực hạch tâm trong bí ẩn chi địa sẽ gặp được “Trấn Thọ Khư”, một cổ thành còn sót lại từ thời thượng cổ. Nghe nói nơi đó có cổ trận chiếm cứ, tốc độ khai Mệnh Cách và tu luyện đều sẽ đề thăng gấp mấy lần.”
“Còn có chỗ tốt như vậy? Đây chẳng phải sẽ khiến người người tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu?” Nhan Chân Lạc hiếu kỳ nói.
Khổng Văn lắc đầu:
“Có lợi đương nhiên cũng có hại. Nơi đó bị hung thú chiếm cứ, tu hành giả bình thường không cách nào đến gần. Mà chân nhân trở lên lại không cách nào vượt qua ranh giới, sẽ bị cân bằng giả phát hiện. Nhưng hiện tại thế giới đang mất cân bằng, việc này không nói trước được.”
Lục Châu gật đầu. Nơi này rất phù hợp với nhu cầu của đoàn người.
Hiện tại Lục Châu có Thẻ Hàng Cách cường hoá phòng thân, không sợ chân nhân. Nếu Tiểu Diên Nhi và Hải Loa có thể thành công tiến vào Thiên Giới Bà Sa, quà xuất sư sẽ giúp hắn đi ngang trong bí ẩn chi địa.
Lúc này, cái đầu khổng lồ của Lục Ngô xuất hiện trên không trung, nó mở miệng hỏi: “Muốn đi Trấn Thọ Khư?”
“Ngươi cũng biết Trấn Thọ Khư?” Lục Châu hỏi.
“Chỗ đó rất là tà môn, là thánh địa tu hành của đám bò sát thời cổ đại… nhưng tà môn cực kỳ.” Lục Ngô nói.
Đoan Mộc Sinh cau mày: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không được dùng từ bò sát để hình dung nhân loại.”
“Thiếu chủ…”
“Đừng gọi ta là thiếu chủ.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Ách…” Lục Ngô thở phì phò, “Về sau không nói là được chứ gì.”
Đám người cười ha hả.
Lục Châu không ngại việc này, tư duy của nhân loại và hung thú không giống, không nhất thiết phải ép buộc nó, bèn hỏi: “Ngươi đã từng đến Trấn Thọ Khư?”
Lục Ngô ngẩng đầu nhìn lên không trung tựa như đang nhớ tới một số hồi ức không vui nào đó.
“Đoan Mộc chân nhân từng đến đó một lần, bị hao tổn ngàn năm thọ mệnh.”
“Giảm thọ?” Đoan Mộc Sinh cau mày hỏi.
Khổng Văn nói xen vào: “Đúng là có lời đồn như thế, đó cũng là lý do nơi này được gọi là Trấn Thọ Khư. Nghe nói những người nán lại ở chỗ này càng lâu thì càng già đi rất nhanh.”
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Lo lắng nhất chính là Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
“Hay là thôi đi.” Tiểu Diên Nhi nói, “Đồ nhi xung kích Thiên Giới Bà Sa ở đâu cũng được mà.”
“Đồ nhi cũng vậy.” Hải Loa phụ hoạ.
Lục Châu nhìn các nàng, thản nhiên nói: “Các ngươi đã sớm bước vào thập diệp, khai Mệnh Cách không khó, có hy vọng vừa ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa đã xung kích hai Mệnh Cách, thậm chí là ba Mệnh Cách.”
Vu Chính Hải cười nói: “Hai vị sư muội sợ đau có đúng không?”
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên mình ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa mang tới nỗi thống khổ cỡ nào.
“Làm gì có.” Tiểu Diên Nhi nói, “Đi thì đi…”
Hỏa Phượng bay lên đối diện với Tiểu Diên Nhi, nó giang cánh há miệng ra, hai cánh toả ra hồng quang.
Tiểu Diên Nhi vươn tay tóm chặt cánh nó xách lên nói: “Ngoan, lát nữa ta sẽ bắt sâu cho ngươi ăn.”
Đám người câm nín.
Thật khó tưởng tượng con gà này sẽ là thánh thú tương lai nha…
Khổng Văn nói tiếp:
“Nhưng chính bởi vì đặc điểm này của Trấn Thọ Khư nên đây cũng là một cơ hội, tiến vào đó có thể tìm được thiên tài địa bảo có tác dụng kéo dài thọ mệnh. Có khi sẽ gặp được vài con hung thú cường đại, với tu vi của Các chủ thì đánh hạ bọn chúng không thành vấn đề.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận