Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1283

Hự! Chỉ một viên Mệnh Cách thôi mà tốn ít nhất 450.000 điểm!
Lão phu đau lòng a.
Tăng tu vi lên cũng phải đồng thời nghĩ tới việc làm sao để tăng thêm thọ mệnh.
Sinh Mệnh Chi Tâm không dùng được, lẽ ra phải có biện pháp khác thay thế mới phải. Lục Châu hiện tại là tu hành giả năm Mệnh Cách, về lý thuyết có thể sống tối đa 5.100 năm, nay tuổi thọ chỉ còn có 700 năm trong khi hạn mức lại cao như thế, hẳn là phải được bổ sung mới đúng.
Két !
Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di nhấn sâu vào trong Mệnh Cung, Lục Châu cảm nhận được đau đớn từ đan điền khí hải truyền tới.
Cơn đau này hơn hẳn những cơn đau trước đó, cảm giác khô nóng ập tới, tựa như vừa bị bò cạp cực độc đâm vào người. Trán Lục Châu ướt đẫm mồ hôi.
Viên Mệnh Cách thứ sáu quả nhiên là một cửa ải rất khó.
Đây còn chưa phải là cửa ải Mệnh Quan đâu… Đến khi đối mặt chẳng phải là càng khó chịu hơn?
Lục Châu nghĩ tới Tử Lưu Ly, cảm giác mát lạnh nó mang lại có thể tiêu trừ một phần thống khổ, đáng tiếc là sau lần luận bàn với Lam Hi Hoà, Tử Lưu Ly vẫn đang trong trạng thái hồi phục, không còn chút năng lượng nào.
Biết thế đã không trang bức.
Trực tiếp lấy ba tấm thẻ Lôi Cương ra dạy nàng cách làm người cho rồi!
Cảm giác khô nóng thiêu đốt ngày càng mãnh liệt. “Cứ thế này lão phu sẽ bị nóng chết mất.”
Nóng cần có lạnh để trung hoà. Nếu là ở bạch liên giới khắp nơi đều là tuyết đọng thì hẳn sẽ có rất nhiều khu vực cực hàn.
“Hắc Thuỷ Huyền Động?”
Lục Châu nghĩ đến nơi này, trong đó cũng vô cùng lạnh giá, nhưng lại quá nguy hiểm, năm Mệnh Cách đi tới đó cũng chỉ làm thức ăn cho hải thú mà thôi.
“Hàn đàm…”
Phía bắc Vân Sơn quanh năm lạnh lẽo, lại cao chót vót, trên đó có một hàn đàm. Lúc trước khi Lục Châu đến Vân Sơn “làm khách”, từng nghe Nhiếp Thanh Vân nói cửu diệp mà đến đó, chỉ có đi chứ không có về.
Quyết định chọn nơi này đi.
Lục Châu không trì hoãn thêm nữa, lập tức mang theo pháp thân rời khỏi Dưỡng Sinh điện, phi hành về phía Vân Sơn.
Màn đêm buông xuống.
Lục Châu một đường bay nhanh, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Mệnh Cung.
Vì để tránh phiền toái không cần thiết, hắn thu nhỏ Mệnh Cung đặt ở sau lưng, trong màn đêm Mệnh Cung phát sáng như một ngôi sao băng vạch qua bầu trời.
Sau một canh giờ toàn lực phi hành, Lục Châu đến khu vực gần Vân Sơn, quan sát mười hai toà sơn phong.
Theo lễ nghi thông thường thì Lục Châu nên chào hỏi Nhiếp Thanh Vân trước, nhưng hiện tại thời gian gấp gáp, Lục Châu vội vàng bay về phía bắc Vân Sơn.
Một số đệ tử gác đêm trên Vân Sơn đài nhìn thấy ánh sáng vụt qua bầu trời, kinh ngạc nói:
“Cái gì thế?”
“Hình như là sao băng.”
“Nó sắp bay tới đây rồi, mau khởi động bình chướng!”
Phốc !
Ngôi sao băng bay xuyên qua tầng bình chướng như viên đá ném vào mặt nước, tạo ra mấy vòng gợn sóng rồi vọt về phía bắc, sau đó mọi thứ khôi phục như trước.
Đám đệ tử Vân Sơn hoàn toàn ngây ngốc.
“Mau đi bẩm báo Tông chủ!”
Lướt qua mười hai tông Vân Sơn, Lục Châu bay thẳng đến một ngọn núi tuyết trắng xoá, quanh năm tuyết đọng không tan, đá núi kỳ quái lởm chởm, từ trên xuống dưới ngọn núi đều chỉ là một màu trắng xoá.
Két !
Đan điền khí hải nóng rực như một hòn than, nguyên khí như bị đun sôi cuộn trào trong cơ thể.
Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di đã hoàn toàn chìm vào trong Mệnh Cung, nếu cứ để mặc như vậy, viên Mệnh Cách Chi Tâm này sẽ không thể dùng lại lần thứ hai.
Lục Châu cố nén cảm giác nóng rát, năm ngón tay cứng như móc sắt lấy nó ra.
Ly Minh Cách có dạng như chiếc phễu, vòng xoáy năng lượng hình thành, sinh mệnh bắt đầu sụt giảm. Cũng may Lục Châu còn hơn bảy trăm năm thọ mệnh, xem như dư dả.
Trừ 100 ngày.
Trừ 200 ngày.
Trừ 100 ngày.
Lục Châu vọt tới chỗ cao nhất trên đỉnh núi tuyết, rốt cuộc nhìn thấy hàn đàm nằm giữa ngọn núi.
Hàn đàm hõm xuống như một cái chén, hàn khí lượn lờ bay lên che khuất mặt hồ.
Lục Châu đáp xuống bên hàn đàm, quan sát hoàn cảnh bốn phía rồi nhảy vào trong nước.
Vừa chìm vào hàn đàm, Lục Châu cảm giác toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể như đang hô hấp mà không cần hắn dùng mũi miệng để thở.
“Là năng lực Mệnh Cách của Bồ Di?”
Lục Châu còn nhớ rõ năng lực của Bồ Di là thống ngự tứ hải. Đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Nhìn lại thọ mệnh còn có năm trăm năm, Lục Châu bắt đầu mua Thẻ Nghịch Chuyển, tổng cộng 900 tấm.
“Sử dụng.”
Trên đỉnh núi tuyết, khu vực phía trên hàn đàm bắt đầu hội tụ sinh cơ nồng đậm. Thọ mệnh của Lục Châu nhanh chóng được bổ sung.
Nếp nhăn trên mặt Lục Châu từ từ biến mất, mái tóc trở lại đen nhánh.
Toàn thân Lục Châu chìm trong hàn đàm, tựa như một cuốn phim cũ đang chạy ngược, thời gian đảo lộn…
Một đêm trôi qua.
Hàn khí nồng đậm dường như đang hấp dẫn thứ gì đó.
Trên đỉnh núi tuyết, cách hàn đàm ngàn mét, một đạo quang trụ đường kính mấy thước xuất hiện.
Giây lát sau, quang trụ biến mất, thay vào đó là hai bóng người.
Một người nói: “Tần công tử, tự tiện mở ra phù văn thông đạo, tiểu nhân không thể chịu nổi trách nhiệm này đâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận