Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 249: Thủ đoạn của Minh Thế Nhân

Tư Vô Nhai tự xưng mình là thần cơ diệu toán nhưng lại không ngờ tứ sư huynh cố chấp đến mức độ này.
Thủ đoạn của Phược Thân Thần Chú có lực uy hiếp lớn đến mức ấy mà cũng có thể xem như không thấy.
Vậy hắn còn có thể dựa vào thứ gì để thay đổi suy nghĩ của Minh Thế Nhân đây?
Nói không thông, đành phải sử dụng biện pháp khác.
Tư Vô Nhai chỉnh lý lại quần áo rồi cười nhạt. “Tứ sư huynh, đúng là có lúc vũ lực rất quan trọng, nhưng thứ thật sự quyết định thắng thua không phải chỉ có vũ lực đâu… Huynh muốn mang ta đi sợ là không dễ dàng như vậy.”
“Phải thử mới biết.”
Bốn tiếng trên mang theo sóng âm hùng hậu đánh về phía Tư Vô Nhai.
Không gian phía trước như bị vặn vẹo.
Nhưng đạo sóng âm kia còn chưa đến trước mặt Tư Vô Nhai thì đã bị một cỗ cương khí trong suốt ngăn cản.
Như thể có một bức tường vô hình dày nặng đang chắn trước mặt hắn.
Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn về phía đại thủ toạ Bạch Hổ điện Bạch Ngọc Thanh đang đứng trên nóc nhà.
Bạch Ngọc Thanh chắp tay nói: “Thật xin lỗi tứ tiên sinh, ta phải bảo đảm thất tiên sinh được an toàn…”
Minh Thế Nhân nói: “Ngươi tên là gì ấy nhỉ?”
“Tại hạ là thủ toạ Bạch Hổ điện Bạch Ngọc Thanh của U Minh Giáo.”
“Tu vi không tệ, hay là gia nhập Ma Thiên Các đi?”
“Chuyện này…”
Bạch Ngọc Thanh xấu hổ nói: “Đa tạ ý tốt của tứ tiên sinh, ta đã gia nhập U Minh Giáo thì sẽ không nghĩ tới chuyện rời đi.”
Hắn vừa nói xong lời này, Minh Thế Nhân đã lập tức nhìn sang Tư Vô Nhai, trong khoé mắt như có ý cười mỉa mai.
Thấy không, đến người ta còn hiểu được không thể phản bội tông môn, nhìn lại bản thân ngươi xem…
Tư Vô Nhai không thèm để ý đến sự mỉa mai của sư huynh.
Rất nhiều năm qua, vô số người đều mỉa mai hắn như vậy… phản đồ, khi sư diệt tổ, bất trung bất nghĩa, việc ác bất tận, đùa bỡn tâm kế, âm mưu quỷ quyệt, tiểu nhân nham hiểm,… hắn sớm đã chết lặng trước những lời mắng chửi này.
“Được… ta nhớ kỹ ngươi rồi đó.” Minh Thế Nhân nhìn về phía Bạch Ngọc Thanh.
Cho dù Bạch Ngọc Thanh có tu vi cao hơn Minh Thế Nhân, nhưng nghe được lời này trong lòng hắn vẫn thấy hơi thấp thỏm.
Hắn nghĩ tới Giáo chủ đứng sau nâng đỡ và mấy vị huynh đệ, trong lòng mới thoáng thở phào một hơi. Huống hồ gì Tư Vô Nhai cũng đứng về phe U Minh Giáo. Ma Thiên Các… còn có thể chống đỡ được mấy năm nữa đâu?
Trong tu hành giới, thứ đáng tiền nhất chính là thời gian, mà thứ không đáng tiền nhất cũng là thời gian.
Bạch Ngọc Thanh chắp tay. “Đa tạ tứ tiên sinh đã thông cảm. Mời người trở về.”
“Trở về?”
Minh Thế Nhân giẫm mạnh chân.
Ầm!
Phòng ốc hai bên lập tức đổ sụp xuống.
Cả người Minh Thế Nhân bay vọt lên trời.
Khi bay lên cao hơn Bạch Ngọc Thanh, Minh Thế Nhân lăng không đứng đó nhìn xuống.
Ánh mắt Bạch Ngọc Thanh nghênh tiếp Minh Thế Nhân… Tận sâu trong lòng hắn rất muốn được giao thủ với đệ tử Ma Thiên Các.
Từ khi bước vào con đường tu hành đến nay, hắn đã được nghe rất nhiều về các truyền kỳ và sự tích về Ma Thiên Các. Người người đều kiêng kỵ Ma Thiên Các, nhất là chủ nhân của nó, đồng thời cũng là sư phụ của Giáo chủ. Lần trước khi tứ đại thủ toạ đồng thời đối mặt Ma Thiên Các, bọn hắn cũng không dám xuất thủ…
Nay có được một cơ hội khó gặp như vậy, sao hắn có thể không hưng phấn?
Bạch Ngọc Thanh chắp tay nói: “Tứ tiên sinh muốn động thủ?”
Vù!
Thân hình Minh Thế Nhân nhanh như thiểm điện bay vọt tới trước mặt Bạch Ngọc Thanh.
Sắc mặt Bạch Ngọc Thanh ngưng trọng không dám khinh thường, hắn lăng không đứng thẳng, song phương lao vào kịch đấu.
Trong lúc nhất thời, cương khí giao thoa bay tung toé đầy trời.
Cương ấn hai bên không ngừng va chạm.
Thấy thế Tư Vô Nhai khẽ lắc đầu.
Người phụ trách Hoàng Phong Sơn chạy vội tới, cúi thấp người nói: “Thuộc hạ có tội! Thuộc hạ không nên dẫn sói vào nhà!”
Tư Vô Nhai liếc nhìn hắn một cái. “Việc này không trách ngươi.”
“Đa tạ Giáo chủ! Đa tạ Giáo chủ khai ân.” Người phụ trách yên lòng thở phào một hơi.
Nhưng mà…
“Bây giờ ngươi cáo lão hồi hương, an hưởng tuổi già đi…”
“Giáo… Giáo chủ?”
“Đây là quy củ của Ám Võng. Niệm tình ngươi làm việc trung tâm nhiều năm nay, không cần phải cắt đầu lưỡi.” Tư Vô Nhai cực kỳ bình tĩnh nói ra mấy lời này.
Người phụ trách vốn còn định nói gì đó, nhưng thấy Giáo chủ đã nói tới nước này, hắn chẳng dám ý kiến thêm gì nữa, bèn thở dài một tiếng, thi lễ với Tư Vô Nhai rồi nói:
“Tạ Giáo chủ khai ân. Thuộc hạ cáo lui.”
Tư Vô Nhai không thèm nhìn hắn.
Cho đến khi người phụ trách rời đi hắn cũng không xoay người nhìn lấy một lần.
Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.
Có một số sai lầm không thể phạm phải, cũng không được phép tồn tại.
Không bao lâu sau lại có một người khác đến bên cạnh Tư Vô Nhai, vừa nhìn tình cảnh chiến đấu trên trời vừa nói: “Giáo chủ, mời vào phòng trong nghỉ ngơi.”
“Không cần.”
Tư Vô Nhai nào có tâm tư nghỉ ngơi lúc này. Hắn bước tới vài bước để nhìn cho rõ cuộc chiến giữa Bạch Ngọc Thanh và Minh Thế Nhân.
“Giáo chủ, hai người này đánh đến khó phân thắng bại, rốt cuộc ai sẽ thắng đây?”
“Đừng lo lắng.”
Tư Vô Nhai đáp. “Bạch Ngọc Thanh là cao thủ thất diệp, tuy tứ sư huynh có vũ khí thiên giai nhưng cũng không thể là đối thủ của hắn. Bạch Ngọc Thanh chỉ đang nể tình thôi.”
Vũ khí thiên giai tuy mạnh nhưng muốn dựa vào nó để chiến đấu vượt nhiều cấp như thế là chuyện gần như không thể.
“Thuộc hạ minh bạch.”
Tư Vô Nhai lại nói: “Đi thông báo xuống, điểm tình báo ở Hoàng Phong Sơn đã bị bại lộ. Các nhân viên hạch tâm mau chuyển đi.”
“Vâng.”
Đúng lúc này.
Cây cối bốn phía đều cao vọt lên.
Tư Vô Nhai tán thán. “Xem ra Thanh Mộc Tâm Pháp của tứ sư huynh đã hoàn chỉnh rồi. Sư phụ lão nhân gia người đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
Trong tu hành giới, cho dù là đạo ấn Đạo môn hay phạn âm, pháp ấn Phật môn, hoặc là ma thiền, thậm chí là hạo nhiên chi khí của Nho môn… đều phải sử dụng nguyên khí. Hoặc là ngưng khí thành cương, hoặc là ôn hoà trị liệu, dù có biến hoá thế nào cũng không xa rời bản chất.
Mà Thanh Mộc Tâm Pháp của Ma Thiên Các lại khác biệt. Tâm pháp này lợi dụng nguyên khí để thúc đẩy thực vật sinh trưởng.
Dây leo cây cối chằng chịt đầy trời đồng thời tấn công về phía Bạch Ngọc Thanh.
Bạch Ngọc Thanh âm thầm kinh ngạc nhìn thân ảnh chớp lên của Minh Thế Nhân.
Bạch Ngọc Thanh không lưu thủ nữa.
“Tứ tiên sinh, ta sẽ không khách khí!”
Ông !
Pháp thân cao bảy trượng xuất hiện!
Trong khoảnh khắc pháp thân xuất hiện, một cỗ cương khí cường đại lấy Bạch Ngọc Thanh làm trung tâm bắn ra tứ phía.
Đám thanh mộc bị cương khí hùng hồn phá huỷ chỉ trong giây lát.
Trước người Minh Thế Nhân xuất hiện cương khí hộ thuẫn hình giọt nước, lăng không giữa không trung.
Trong tay hắn, Ly Biệt Câu lấp loé hàn mang.
Khi thanh mộc bị đánh tan tác, Minh Thế Nhân lập tức phá không bay vụt tới.
“Hả?”
Bạch Ngọc Thanh cảm thấy một cỗ khí tức uy hiếp cực kỳ nguy hiểm, lập tức bộc phát nguyên khí toàn thân.
Trong thời gian cực ngắn, hai tay hắn đã đánh ra vô số chưởng ấn!
Phanh phanh phanh!
Minh Thế Nhân huy động Ly Biệt Câu không ngừng phá nát những chưởng ấn đang lao tới.
“Vũ khí thiên giai?” Bạch Ngọc Thanh thấy Ly Biệt Câu trong tay Minh Thế Nhân. “Không hổ là tứ tiên sinh Ma Thiên Các!”
“Nhưng mà… vẫn còn xa mới đủ!”
Bạch Ngọc Thanh quát lên một tiếng.
Pháp thân hắn đột nhiên co rụt lại.
Từ bảy trượng biến thành một trượng.
Sau đó lại bành trướng ra lần nữa!
“Đây là…” Tư Vô Nhai nghi hoặc. “Hạo Nhiên Thiên Cương?”
U Minh Giáo bị thế nhân xưng tụng là thiên hạ đệ nhất đại ma giáo, vậy mà thành viên ma giáo lại có người tu luyện Hạo Nhiên Thiên Cương.
Nhưng cho dù là công pháp chính đạo hay ma đạo thì phương pháp tu luyện của hai lưu phái vẫn khác biệt. U Minh Giáo có cao thủ Hạo Nhiên Thiên Cương như Bạch Ngọc Thanh cũng không có gì lạ.
Trong giây lát pháp thân bành trướng, Hạo Nhiên Thiên Cương lấy khí thế áp đảo đánh về phía Minh Thế Nhân.
Rốt cuộc cảnh giới của hai người chênh lệch quá xa, Minh Thế Nhân lăng không bay ra sau, lộn mấy vòng để làm giảm đi cỗ cương khí đang cuồn cuộn đánh tới không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận