Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1508

“Đẹp!” Khổng Văn đáp.
“Nhìn nè, phù văn bên trên có phải là rất phong cách hay không? Lại xem chỗ này, lợi nhận mới là điểm tinh tuý nhất của Ly Biệt Câu…”
Đám người im lặng lắc đầu. Minh Thế Nhân lại lên cơn khoe khoang rồi.
Qua Nhĩ lắp bắp nhìn Lục Châu, kinh hãi nói: “Ngươi… ngươi là ai?”
Lục Châu đứng trên cao nhìn xuống hắn. “Nơi này không phải là nơi các ngươi nên ở.”
“Vì, vì sao?”
“Dòng chảy thời gian trong Trấn Thọ Khư nhanh hơn bên ngoài nhiều, các ngươi không có Mệnh Cách, không thể sống được lâu.” Lục Châu nói.
Trong yết hầu Qua Nhĩ như kẹt thứ gì, nói không nên lời. Lát sau hắn mới nói: “Thật sao?”
Lục Châu hỏi: “Các ngươi ở đây bao lâu rồi?”
Qua Nhĩ trầm mặc một lúc. Hắn cảm giác được sinh mệnh của mình đang trôi dần đi, tốc độ xói mòn càng lúc càng nhanh.
“Ba trăm… hai mươi năm.” Qua Nhĩ đáp.
“Hơn ba trăm năm? Các ngươi sống ở đây, đương nhiên cảm nhận được tốc độ dòng chảy thời gian. Có thể thấy các ngươi vì muốn gia tăng tu vi mà không tiếc hao tổn vô số thọ mệnh.”
Thế giới này có rất nhiều chuyện không thể tính toán được mất. Có người dùng tiền mua mệnh, cũng có người dùng mệnh kiếm tiền.
Hự.
Con ngươi Qua Nhĩ co rụt lại, sau đó toàn thân hắn cứng ngắc rồi vỡ tan.
[Ting ! đánh giết một Quán Hung Thiên Giới Bà Sa, thu hoạch 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.].
Điểm công đức của Lục Châu đã tăng lên thành 111.760 điểm.
“Chết rồi sao?” Tiểu Diên Nhi rón rén đi tới nhìn một chút, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
“Tiếp tục tiến tới.” Lục Châu hạ lệnh.
Đám người theo chân Lục Châu bay vào trong nội bộ Trấn Thọ Khư.
Trên đường đi, bọn hắn nhìn thấy vô số cổ thụ chọc trời và khô lâu trải đầy khắp mặt đất. Thỉnh thoảng có hung thú chạy trốn, rõ ràng hình thể chúng lớn hơn bên ngoài không ít.
Cùng lúc đó.
Tại một phía khác trong Trấn Thọ Khư có bốn người đang phi hành tới.
Bốn người đều là lão giả tóc trắng xoá, hai người mặc trường bào trắng, hai người mặc trường bào đen.
“Đến nơi rồi.”
Ba vị lão giả khác gật đầu, quan sát Trấn Thọ Khư tối tăm mờ mịt.
“Mười hai vạn năm trước, Trấn Thọ Khư là thánh địa tu hành trong bí ẩn chi địa, hàng năm đều có không ít tu hành giả đến đây lịch luyện để gia tăng thực lực. Cách mỗi ba mươi ngàn năm, hạt giống Thái Hư thành thục, Trấn Thọ Khư càng thêm náo nhiệt. Thời điểm này Trấn Thọ Khư hẳn là không có quá nhiều người.”
“Chúng ta làm việc cẩn thận chút, nên tránh đi đám hung thú cường đại.”
“Phải xem mạnh cỡ nào nữa. Nếu là dưới cấp thú hoàng thì chúng ta không ngại bắt lấy bọn nó. Đoạn đường này gặp phải rất nhiều thú vương, ta ngứa tay muốn chết.”
Bốn vị trưởng lão cười ha hả, nhưng rất nhanh lại thở dài.
“Diệp chân nhân bị giáng cấp, nếu không trở về kịp thời thì e là Diệp thị không còn ánh sáng. Hầy… nhiệm vụ của chúng ta thật nặng nề.”
“Diệp Chính làm người quá cố chấp, không chịu nghe lời khuyên của chúng ta. Hy vọng Tam Thập Lục Thiên Cương chết có thể khiến hắn hiểu được đạo lý này.”
Bốn người thở dài gật đầu, không biết mình có đang làm đúng không.
Bọn hắn cũng không thích phong cách hành sự của Diệp Chính, nhưng Diệp gia mà không có Diệp Chính thì chẳng là gì cả.
“Vẫn nên suy nghĩ cách đối phó với Trấn Thọ Thung thì hơn.”
“Ta có một kiện thánh vật có thể cung cấp năm ngàn năm thọ mệnh, hẳn là đã đủ cho Trấn Thọ Thung dùng.”
“Tốt.”
Bốn vị lão giả nhìn nhau gật đầu, sau đó bay vọt vào trong Trấn Thọ Khư.
Mấy người Lục Châu đã tiến vào khu vực nội bộ, tốc độ di chuyển không nhanh, trên đường đi không tiếp tục gặp phải Quán Hung.
Bước sâu vào trong phế tích, Lục Châu đột nhiên nâng tay ra hiệu: “Dừng lại.”
“Sư phụ, sao thế ạ?” Đám người nghi hoặc hỏi.
“Dòng chảy thời gian tăng nhanh.”
Lục Châu nhìn bảng Hệ thống. Cứ cách một đoạn thời gian, thọ mệnh của hắn lại bị trừ đi một ngày.
Chênh lệch một hai ngày nhỏ như vậy, người khác rất khó nhận ra, huống chi ai nấy đều có rất nhiều thọ mệnh.
“Dòng chảy thời gian?” Minh Thế Nhân chạy tới, vỗ một chưởng xuống đất.
Thanh sắc dây leo mọc lên tràn lan với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Minh Thế Nhân lui về sau chục mét, dùng phương thức tương tự để gọi ra dây leo. Quả nhiên tốc độ sinh trưởng chậm hơn một nhịp.
Minh Thế Nhân cau mày nói: “Sư phụ, đây không giống dòng chảy thời gian… Có thể khống chế dòng chảy thời gian chỉ có chân nhân làm được. Chỉ e là… Trấn Thọ Khư đang hấp thu thọ mệnh của chúng ta.”
“Hấp thu thọ mệnh?” Đám người kinh ngạc nói.
Tiểu Diên Nhi đưa tay lên sờ má, phát hiện da dẻ vẫn còn bình thường bèn thở phào một hơi.
“Trấn Thọ Khư… cái tên này đặt rất đúng.”
“Nơi này vốn không có tên, là do tu hành giả đến đây rồi đặt tên này cho nó.”
Minh Thế Nhân đứng lên, chỉ tay về phía trước: “Tiếp tục đi về phía đó, tốc độ hấp thu thọ mệnh sẽ tăng gấp đôi.”
“Sư phụ, làm sao bây giờ?”
Đúng là muốn mạng mà. Càng đi sâu vào trong càng mất mạng như chơi.
Lục Châu vuốt râu suy tư.
Chịu hy sinh tất nhiên sẽ có được đại kỳ ngộ. Nhưng Lục Châu không gấp gáp ra quyết định, việc này cần được tất cả mọi người nhất trí hành động.
Thiên phú của mỗi người có hạn, không phải ai cũng thu hoạch được kỳ ngộ. Chuyến đi này có lẽ sẽ có người bị hao tổn không ít thọ mệnh.
Lục Châu đứng tại đường ranh giới, quay đầu nói với đám người Ma Thiên Các:
“Lợi và hại trong việc này bản toạ sẽ không nói nhiều. Người nào muốn đi thì tiếp tục tiến lên, người không muốn đi thì đứng chờ ở chỗ này, bản toạ sẽ không trách tội.”
Đã rất lâu rồi Lục Châu không tự xưng là “Bản toạ”. Thường khi phải dùng đến xưng hô này là lúc hắn rất nghiêm túc và trịnh trọng.
Trấn Thọ Khư tràn đầy bất ngờ và nguy hiểm, hắn phải chịu trách nhiệm đối với từng người.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không hề do dự lấy một giây, lập tức lướt tới.
Minh Thế Nhân cười nói: “Sao có thể thiếu đồ nhi?” Hắn và cẩu tử cũng đi tới.
“Chỉ là hao tổn thọ mệnh thôi mà.” Khổng Văn và ba vị huynh đệ quả quyết đi theo.
Tu vi của bốn người bọn họ khoảng bốn Mệnh Cách, thọ mệnh tầm bốn ngàn sáu trăm năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận