Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1033

Nhiếp Thanh Vân không quan tâm đến ánh mắt mọi người, tiếp tục mắng: “Cho dù là Dư Trần Thù còn sống cũng không dám nói chuyện với Lục tiền bối bằng giọng điệu này. Đoạn Nghi, ngươi chán sống rồi?”
“Ngươi…” Đoạn Nghi vừa định nói chuyện, Khâu trưởng lão đã giơ tay lên ngăn lại, sau đó chắp tay nói: “Xin các vị bớt giận.”
Hắn quay sang nói với Lục Châu: “Lục tiền bối, trước khi đàm phán, ta có thể hỏi ngài một câu hỏi được không?”
“Nói đi.”
“Dư viện trưởng có thật là do Lục tiền bối giết chết?”
Điều này rất quan trọng, cho dù bọn hắn đều tin rằng kẻ trước mặt chính là hung thủ nhưng vẫn cần đối phương xác nhận một lời.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nói: “Lão phu cần phải làm rõ hai chuyện.”
“Thứ nhất, lão phu tới đây không phải để đàm phán với các ngươi. Lão phu muốn các ngươi làm gì thì các ngươi phải làm nấy, không có tư cách đàm phán.”
“Thứ hai, Dư Trần Thù đúng là do lão phu giết chết. Nếu các ngươi không phục thì lão phu cũng không ngại giết thêm mấy người.”
Không khí trong Lễ Thánh điện lập tức trở nên ngột ngạt đến khó thở.
Khâu Hợp và đám trưởng lão sau lưng hắn dường như có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Yên lặng một lúc, Đoạn Nghi trưởng lão mới lấy can đảm lên tiếng:
“Lục tiền bối, ngài đã giết Dư viện trưởng, chẳng lẽ còn muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao? Nơi này là Thiên Vũ Viện, không phải Vân Sơn, cũng không phải là Thiên Luân sơn mạch.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Đoạn Nghi không nói một lời, chỉ nhìn hắn mấy giây rồi dời mắt nhìn sang Khâu Hợp.
Khâu Hợp lập tức quay đầu lại nói: “Thân thể Đoạn trưởng lão không thoải mái, không thích hợp ở lại Lễ Thánh điện. Mang Đoạn trưởng lão về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Mấy tên đệ tử nhanh chóng đi tới.
Đoạn Nghi có chút kích động, còn muốn há mồm biện luận mấy câu thì Khâu Hợp đột nhiên phất tay phong bế huyệt đạo của hắn, Đoạn Nghi chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, sau đó bị các đệ tử đưa ra ngoài.
Hạ Trường Thu lắc đầu nói: “Ta còn tưởng là người của đại tông môn đều rất thông minh, thì ra đều ngu đần như vậy.”
Người ta đã đến tận hang ổ các ngươi rồi, còn nghĩ người ta không biết các ngươi là Thiên Vũ Viện?
Khâu Hợp chết lặng gật đầu: “Lục tiền bối có yêu cầu gì, xin mời nói.”
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Khâu Hợp hiểu ý Lục Châu, lập tức vung tay áo: “Thả Tư Không điện chủ ra.”
“Khâu trưởng lão?! Đây chính là trọng phạm triều đình, chúng ta làm sao bàn giao với Hạ Hầu tướng quân?!”
“Ta bảo thả thì thả đi!” Khâu Hợp trầm giọng quát.
Đám trưởng lão Thiên Vũ Viện không dám ý kiến gì nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lúc này, trong Lễ Thánh điện chợt vang lên một tiếng ‘Chát’! Lý Vân Tranh ngồi bên cạnh Lục Châu đột nhiên vỗ bàn, tức giận nói: “To gan!”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Lý Vân Tranh, ngay cả đám người Vân Sơn cũng thế. Tiểu hoàng đế lại định diễn trò gì đây?
Lý Vân Tranh không nói gì, sắc mặt uy nghiêm, chờ bàn tay bớt đau nhức hắn mới tỏ vẻ hung hăng nói: “Ai bảo hắn là phản tặc?”
Khâu Hợp sững sờ, lập tức khom người đáp: “Bệ hạ, chuyện này thật sự không liên quan đến Thiên Vũ Viện. Cửu Trọng Điện thường xuyên đối lập với triều đình, nghe nói Cửu Trọng Điện định hợp tác với Thiên Liễu Quan để mưu phản, triều đình liền phái tướng quân Trần Bắc Chinh đến điều tra. Sau đó Trần tướng quân bỏ mình, Phụ quốc công thượng tấu việc này lên, lệnh cho Thiên Vũ Viện toàn quyền điều tra. Dư viện trưởng mới phụng mệnh triều đình đến bắt Tư Không điện chủ, tạo thành cớ sự như ngày hôm nay. Thiên Vũ Viện chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.”
Lý Vân Tranh tuy không có thực quyền nhưng cũng chẳng phải người ngu, hắn hừ một tiếng nói:
“Phụ quốc công thượng tấu việc này? Trẫm sao lại không nhận được tấu chương? Dư viện trưởng phụng mệnh đi bắt Tư Không điện chủ, rốt cuộc là phụng mệnh của ai?”
“Chuyện này…”
Khâu Hợp nhất thời nghẹn lời. Chuyện trong cung rất phức tạp, có nhiều lời không thể nói lung tung cho dù bản thân hắn cũng biết chút ít nội tình.
Lý Vân Tranh nghiêng người nhìn Lục Châu, thấy Lục Châu phẩy nhẹ tay ra hiệu cho mình tiếp tục, lúc này mới tự tin nói tiếp:
“Kỳ lạ thật… Trẫm thân là vua của một nước, vì sao chuyện quan trọng như vậy trẫm lại không biết? Hơn nữa, nếu Tư Không Bắc Thần là trọng phạm thì sao không giao hắn cho Đại Lý Tự thẩm tra, vì cái gì lại giam ở Thiên Vũ Viện?”
Ai cũng biết Lý Vân Tranh biết rõ còn cố hỏi, đồng thời cũng hiểu được tiểu hoàng đế là đang lập uy.
“Khâu Hợp, ngươi giải thích cho trẫm nghe xem, giang sơn Đại Đường này rốt cuộc do ai làm chủ?”
Phịch phịch. Khâu Hợp lập tức quỳ xuống: “Đương nhiên là bệ hạ! Khắp thiên hạ này đều là đất của vua, đương nhiên bệ hạ chính là người làm chủ!”
“Vậy thì trẫm cảm thấy tất cả các ngươi đều là phản tặc!”
“Thần biết tội! Cầu bệ hạ thứ tội.”
Các trưởng lão khác cũng vội vàng quỳ xuống. Cái danh phản tặc này rất khó nghe. Cũng may Lý Vân Tranh không có thực quyền, đám trưởng lão lại là hồ ly ngàn năm, nhiều nhất thì cùng ngươi diễn kịch một phen cũng chẳng tổn thất cái gì.
Đúng lúc này, mấy tên đệ tử Thiên Vũ Viện khiêng Tư Không Bắc Thần nằm trên cáng tiến vào Lễ Thánh điện.
Nhiếp Thanh Vân bước tới kiểm tra một phen, khẽ nhíu mày. Nơi này là Thiên Vũ Viện, Tư Không Bắc Thần hẳn đã bị tra tấn không ít, cho dù là thập diệp cũng khó có thể chịu được.
Nhiếp Thanh Vân lắc đầu nói: “Kỳ kinh bát mạch bị phong ấn, đan điền khí hải bị một cỗ lực lượng đặc thù ngăn chặn. Nội thương… cực kỳ nghiêm trọng.”
Chát!
Lý Vân Tranh lại vỗ tay xuống bàn mắng to: “Hay cho Khâu Hợp nhà ngươi! Lạm dụng tư hình phải bị tội gì?”
Khâu Hợp vội vàng dập đầu nói: “Oan uổng quá bệ hạ! Tư Không Bắc Thần sau khi chiến đấu với Viện trưởng đại nhân đã bị thụ thương, Thiên Vũ Viện không hề dùng tư hình với hắn!”
Các trưởng lão khác đều không dám xen lời.
“Ngươi coi trẫm là đồ ngu?” Lý Vân Tranh đứng dậy đi đến bên cạnh Tư Không Bắc Thần, chỉ tay vào các vết thương trên người hắn. Rõ ràng vết thương có cũ có mới rải rác khắp người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận