Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1852: Văn Hương Cốc

Lục Châu thở dài nhìn hắn, thu hồi thánh nhân chi quang. “Lão phu nể mặt ngươi, không chấp nhặt với bọn hắn. Nhưng ngươi phải hiểu cho rõ ràng đám người này là một lũ lòng lang dạ thú. Ngươi còn chưa chết, trong mắt bọn hắn đã không có ngươi.”
Minh Thế Nhân gãi gãi đầu, sao hắn lại cảm thấy sư phụ và Trần thánh nhân đang diễn kịch, kẻ xướng người hoạ ấy nhỉ?
Nhưng hiệu quả lại rất tốt. Điều này có nghĩa là cho dù Trần Phu có quy thiên thì hắn vẫn còn một người bằng hữu đủ thực lực trấn áp Đại Hàn.
Trần Phu nói: “Ta không dễ chết như vậy đâu.”
“Tốt nhất là thế.”
Các đệ tử Thu Thủy Sơn lập tức dập đầu hô: “Sư phụ thọ ngang trời đất!”
Trần Phu nói: “Giải bọn hắn xuống đi, xử trí theo quy củ Thu Thủy Sơn. Người nào bị trục xuất khỏi sư môn thì chiêu cáo thiên hạ, cấm túc trong động diện bích mười năm.”
“Vâng!”
Các đệ tử lục tục áp giải Lưu Chinh và Trương Tiểu Nhược rời đi.
Trần Phu lại nói: “Nguỵ Thành và Tô Biệt, chuyện hôm nay xem như là một lần giáo huấn dành cho các ngươi. Sau này trở về thì suy ngẫm cho kỹ.”
Hai người nghe vậy vô cùng mừng rỡ, vội vàng khom người nói: “Đa tạ Trần đại thánh nhân!”
Trước khi rời đi, Tô Biệt quyết định giải thích một phen:
“Trần đại thánh nhân, chuyện này là do chúng ta sai. Huynh đệ chúng ta phụ tá triều đình cũng là vì muốn giúp đỡ lê dân bá tánh, tuyệt đối không có ý định mưu đồ quyền thế địa vị gì cả. Nếu chúng ta biết hắn cấu kết với Thái Hư thì đã không giúp đỡ hắn! Trần đại thánh nhân, chúng ta tự biết mình tạo nghiệp nặng nề, lần này trở về sẽ ẩn cư núi sâu, chuyên tâm tu hành, không màng đến chuyện phàm trần thế tục nữa.”
Trần Phu gật đầu nói: “Không cần cực đoan như thế. Thiên hạ này muốn yên ổn vẫn phải dựa vào các vị chân nhân.”
Tô Biệt đáp: “Chúng ta sẽ dốc hết sức.”
Nói xong hắn nhìn về phía Lục Châu với vẻ kính sợ: “Không ngờ đời này còn được nhìn thấy một vị thánh nhân thứ hai!”
Hai người lễ bái Lục Châu một lần rồi xoay người rời đi.
Trần Phu hạ lệnh cho các đệ tử Thu Thủy Sơn thu dọn tàn cuộc, sau đó mời Lục Châu và đoàn người Ma Thiên Các đi vào đại điện.
Màn đêm buông xuống, Thu Thủy Sơn chìm vào yên tĩnh.
Lục Châu và Trần Phu đang ngồi trò chuyện trong đại điện. Đoàn người Ma Thiên Các ngồi nghỉ ngơi ở một bên.
Trần Phu nghi hoặc hỏi: “Lục lão đệ, hai mươi năm nay ngươi đi đâu?”
“Nói đúng hơn thì lão phu đã rời đi một trăm năm. Chín tên đệ tử của lão phu có thiên phú không tệ, cần được tôi luyện nên lão phu ở lại bí ẩn chi địa suốt một trăm năm qua.”
Trần Phu kinh ngạc nói: “Ngươi ở trong đó hơn một trăm năm? Thái Hư Đại Đế đã từng cảnh cáo ta không được đến gần Thiên Khải Chi Trụ, vậy những động tĩnh xảy ra trong bí ẩn chi địa… không phải đều là do ngươi gây ra đó chứ?”
Lục Châu không giấu giếm, thành thật gật đầu.
Trần Phu câm nín.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình bị thiệt lớn.
Thấy biểu tình cổ quái trên mặt Trần Phu, Lục Châu bèn nói: “Thái Hư Đại Đế đúng là vì lão phu mà trừng phạt ngươi. Việc này lão phu sẽ thay ngươi lấy lại công đạo.”
Trần Phu ho khan hai tiếng, sau đó thở dài.
Lời này cũng chỉ là nói mà thôi, Thái Hư Đại Đế là đại nhân vật bậc nào, so với hắn thì thánh nhân vẫn kém xa tít tắp.
Lục Châu nói: “Mà cho dù đạo đồng của ngươi không tìm tới, lão phu cũng sẽ đến tìm ngươi.”
“Ồ?”
“Đồ đệ của lão phu đều có thiên phú mạnh nhất thiên hạ, không ai so bì nổi…” Lục Châu rất khiêm tốn trần thuật lại một sự kiện khách quan, nhưng nghe vào tai lại khiến Trần Phu nhíu mày.
Đồ đệ của ta vừa bị đồ đệ ngươi đánh bại không còn chút mặt mũi nào, ngươi còn khoe khoang như vậy trước mặt ta có phải là không thích hợp cho lắm? Nghĩ vậy nhưng Trần Phu vẫn khách sáo gật đầu.
“Đồ đệ của ngươi rất không tệ.”
Lục Châu tiếp tục nói khách quan nhất có thể: “Bọn hắn đều là Chí Tôn tương lai, cho nên…”
“Khụ khụ khụ…” Trần Phu ho khan kịch liệt. Đạo đồng thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ lấy Trần Phu.
Lục Châu dùng thần thông Thiên thư trị liệu cho hắn, khí sắc Trần Phu mới khá lên một chút.
“Chí Tôn tương lai?” Trần Phu hỏi.
“Cho nên lão phu dẫn bọn hắn đến tịnh đế thanh liên để tìm kiếm chỗ bế quan tu hành, giúp bọn hắn thông qua cảnh giới chân nhân và thánh nhân.”
Trần Phu cẩn thận nhìn Lục Châu, thấy biểu tình trên mặt Lục Châu nghiêm túc không giống như đang nói đùa, bèn phóng thích năng lực cảm ứng bao phủ chín đệ tử Ma Thiên Các.
Phần vì thủ đoạn ẩn giấu của bọn hắn cực mạnh, phần vì Trần Phu đang bị trọng thương, trong lúc nhất thời chưa cảm ứng được gì, chỉ biết tu vi bọn hắn không tệ, có một số người còn vượt ngoài tưởng tượng của Trần Phu.
Chẳng hạn như nam tử đang ngồi tựa cột nhà, trên mặt có ý cười, bàn tay không ngừng vuốt ve vũ khí trông như lưỡi câu… Hoặc là nam tử có pháp thân Bách Kiếp Động Minh và năng lực ngự kiếm siêu quần bạt tuỵ… Lại hoặc là nha đầu nhỏ tuổi nhất trông rất ngây thơ đáng yêu.
Lục Châu không cần nhìn cũng biết hắn đang làm gì, bèn nói: “Không cần thử, toàn bộ bọn hắn đều được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.”
Chuyện hạt giống Thái Hư quá mức kinh thế hãi tục, vẫn nên lưu truyền trong nội bộ Ma Thiên Các mà thôi. Trần Phu tuy đáng tin nhưng có thể không nhắc tới hạt giống thì Lục Châu sẽ không nói.
Trần Phu kinh ngạc hỏi: “Toàn bộ đều được tán đồng?!”
Hắn lập tức nhìn về phía đám người Ma Thiên Các. Cửu đại đệ tử, bốn vị trưởng lão, tả hữu sứ, hộ pháp… Ngay cả hai tên tuỳ tùng vớ vẩn kia mà cũng được tán đồng?!
Lục Châu bèn đính chính: “Ngươi hiểu lầm, ý lão phu là đám đồ đệ thôi.”
“Nha.” Trần Phu gật đầu, sau đó lại thở dài, “Lục lão đệ, ngươi dạy ra một đống đồ đệ tốt!”
Vừa nghĩ tới đám nghiệt đồ nhà mình, Trần Phu đã cảm thấy tủi thân, lại ho khan một tiếng.
Lát sau, hắn bình tĩnh lại, nói tiếp: “Nếu muốn tìm một chỗ bế quan thì không khó. Thu Thủy Sơn chính là một nơi thích hợp.”
“Nhưng đây là địa bàn của ngươi.”
“Không sao, thường ngày Thu Thủy Sơn không có bao nhiêu người. Phía bắc cách Thu Thủy Sơn trăm dặm có một nơi tên là Văn Hương Cốc, trước giờ không có ai lui tới. Các ngươi có thể tu hành trong đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận