Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1439

“Có việc gì?” Lục Châu hỏi.
“Lực lượng của ngươi… bại lộ rồi. Hạt giống Thái Hư… cũng bại lộ. Không thể tha cho bọn hắn!”
“Nhưng muốn giết sạch cũng không dễ.” Lục Châu nói.
Nếu thời gian của Thẻ Thái Huyền là vô hạn thì việc đuổi tận giết tuyệt liệp đội U Linh chẳng khó khăn gì. Nhưng thời gian sử dụng quá ngắn, bọn hắn có thể bay ra bốn phương tám hướng, Lục Châu rất khó có thể xử lý hết.
Nhưng nếu là chân nhân thì khác.
Lục Ngô quay đầu nhìn Lục Châu: “Nhân từ là hủy diệt. Lục Thiên Thông, ngươi thay đổi rồi.”
Sắc mặt Lục Châu bình tĩnh, không phản bác nó.
Oanh!
Lục Ngô bốn vó đạp đất, nhảy lên tầng mây, chín cái đuôi đột nhiên nở rộ!
“Bản hoàng muốn đòi mạng… Các ngươi nạp mạng đi!”
Vân vụ bị đè ép, hàn ý phô thiên cái địa ập xuống.
Rắc !
Xung quanh mấy chục dặm, vạn vật lập tức hoá thành băng điêu!
Những thành viên liệp đội U Linh đang trốn tránh trong các ngõ ngách đều bị đóng băng. Những kẻ trốn dưới nước là thảm nhất, trực tiếp hoá thành một phần dưới đáy hồ.
“Thú hoàng… lại có thể mạnh như vậy…”
Từng người một bị đóng băng, Mệnh Cách không ngừng tiêu hao, cho đến khi tử thần giáng thế.
Tiểu đội truyền kỳ trong bí ẩn chi địa rốt cuộc bởi vì thiếu hiểu biết về thú hoàng mà trở thành phân bón tại nơi này.
Trong mắt hung thú, nhân loại cũng chỉ là một loài bò sát… Chúng nó sẽ không biết thương cảm và đồng tình, cũng sẽ không có cái gọi là “nhân từ” như con người.
Từ đầu đến cuối, Lục Ngô chỉ có một mục đích duy nhất là giết sạch đám người này.
Tầng mây khôi phục lại bộ dáng lúc trước. Lục Ngô khép đuôi lại, hạ xuống đất.
Lục Châu nhìn xung quanh với vẻ kinh ngạc rồi nói: “Đây là năng lực lớn nhất của ngươi?”
“Biết rõ còn cố hỏi.” Lục Ngô hầm hừ.
“Lão phu trị liệu cho ngươi là muốn báo đáp việc ngươi cho mượn Mệnh Cách Chi Tâm. Bây giờ ngươi lại tiêu xài hết toàn bộ lực lượng, làm sao bảo hộ đồ nhi của lão phu?” Lục Châu đúng là không còn gì để nói với nó.
Hắn đương nhiên muốn nhổ cỏ tận gốc đám liệp đội U Linh, nhưng làm xong thì sau đó hết sạch át chủ bài.
Liệp đội U Linh có thể tìm tới nơi này chứng tỏ thủ đoạn truy tung của thanh liên giới rất cường đại. Lục Ngô lại làm ra động tĩnh lớn như thế, chẳng phải là đang kéo người đến xem hay sao?
Lục Ngô thản nhiên đáp: “Còn có ngươi mà.”
Được rồi, ngươi thắng.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư bao trùm bốn phía. Sau khi xác định không còn sinh cơ tồn tại mới thu hồi thần thông. “Đi thôi.”
Lục Ngô há miệng, Đoan Mộc Sinh bay vào mồm nó. Diệp Thiên Tâm và Hải Loa cấp tốc bay lên lưng Thừa Hoàng.
Lục Ngô nhìn sang Lục Châu, khẽ nói: “Ngươi tuân thủ hứa hẹn… bản hoàng có thể chở ngươi một lần.”
Lục Châu cười nhạt nhưng không cự tuyệt, bay lên lưng nó rồi nói với Thừa Hoàng: “Đuổi theo.”
U !
Lục Ngô tung người nhảy lên, ba ngọn sơn phong gặp phải rung động kịch liệt, hoàn toàn sụp đổ.
Đám băng điêu xung quanh bị đè nát bấy, vỡ vụn như pha lê.
“Mau đuổi theo!” Hải Loa chỉ tay nói.
Thừa Hoàng cấp tốc phóng theo. Nhưng Lục Ngô thân là thú hoàng, lại ngã một lần nên khôn ra, đương nhiên không cho Thừa Hoàng cơ hội đuổi kịp mình. Trong chớp mắt, thân ảnh của nó biến mất trong tầng mây.
“Ơ…” Hải Loa mờ mịt nói, “Sư phụ sẽ không vứt chúng ta lại đây chớ?”
“Yên tâm đi, không có đâu.” Diệp Thiên Tâm cười nói.
Lòng háo thắng của Lục Ngô quá mạnh, lần này mà không thể hiện ra lực lượng nghiền ép, nó sẽ không hài lòng.
Quả nhiên, chạy được một canh giờ, lướt qua biết bao núi non sông ngòi, Thừa Hoàng cũng chẳng tìm thấy tung tích Lục Ngô đâu.
U !
Nó tiu nghỉu kêu một tiếng. Hải Loa vỗ đầu nó, an ủi nói: “Đừng giận, sớm muộn gì ngươi cũng bắt kịp Lục Ngô mà.”
Nàng vừa dứt lời, Lục Ngô từ trên trời giáng xuống đứng ở trước mặt Thừa Hoàng, ánh mắt hiện rõ vẻ khoái trá, thần thái ngạo nghễ phun ra hai chữ:
“Quá chậm.”
Thừa Hoàng nghẹn lời.
Hắn dựng tai lên, trong miệng phát ra tiếng u u tựa như không phục.
Lục Châu đứng trên lưng Lục Ngô, phất tay nói: “Thôi, đi nào. Nhớ thu liễm khí tức, bọn hắn có thủ đoạn truy tung khí tức rất cao minh.”
Lục Ngô gật đầu nói: “Nhân loại đáng ghét.”
Nó lại nhún người nhảy lên, tiếp tục chạy. Lần này tốc độ của nó không quá nhanh, cố ý chờ cho Thừa Hoàng đuổi kịp.
Trên đường đi cũng thuận lợi, không gặp phải hung thú nào. Lục Ngô vô cùng quen thuộc với nơi này…
“Lục Ngô, trước kia ngươi từng nhìn thấy lam pháp thân?” Lục Châu bỗng hỏi.
Lỗ tai Lục Ngô khẽ động: “Biết rõ còn cố hỏi.”
Lục Châu thản nhiên nói, “Còn có ai nắm giữ thứ này?”
“Trong thiên hạ, chỉ có ngươi.”
Nhưng lão phu thật sự không phải là cái tên Lục Thiên Thông không giữ chữ tín kia nha.
“Ngươi đã bại lộ, bản hoàng giết sạch bọn hắn… Ngươi hẳn nên cảm tạ bản hoàng!” Lục Ngô trầm thấp nói.
“Còn có người khác biết?”
“Khai sáng ra một phương pháp tu hành mới rất khó khăn… hoặc được thế nhân kính sợ, hoặc trở thành kẻ địch của toàn thế gian.”
Phương pháp tu hành mới?
Nếu lam pháp thân là một loại phương pháp tu hành mới, lại tạo thành ảnh hưởng lớn lao mà không ai lường được, như vậy nó bị những kẻ đi theo con đường tu hành chính thống xa lánh cũng là đương nhiên.
Lục Ngô nhận định Lục Châu là Lục Thiên Thông, chứng tỏ Lục Thiên Thông cũng tu hành lam pháp thân.
Lục Châu khẽ lắc đầu… Rốt cuộc bí mật đằng sau những chuyện này là gì?
Ngay cả Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà cũng nhắc nhở mình phải ẩn tàng thiên địa chi lực.
“Thiên địa chi lực…” Lục Châu âm thầm suy tư.
Hệ thống bảo với Lục Châu đây là lực lượng phi phàm và lực lượng Thái Huyền, tuy không phải là thiên địa chi lực nhưng rất nhiều người đều hiểu lầm. Loại hiểu lầm này sẽ mang lại phiền toái không cần thiết. Tại bốn giới hắc bạch kim hồng, Lục Châu có thể sử dụng không kiêng nể, nhưng tại bí ẩn chi địa và Thái Hư thì phải thu liễm lại.
Năm ngày sau.
Khu vực tam sơn bị băng phong đã trở thành một mảnh hỗn độn với nào là máu tươi, bã vụn, cây cối gãy lìa, đất đá sụp đổ… trông tiêu điều hoang vu vô cùng.
Trong làn mê vụ mờ ảo, một thân ảnh như ẩn như hiện, xuyên qua biển mây, từ từ bay tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận