Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2147: Đến Thánh Vực

Lục Châu khẽ gật đầu. “Ngoài ra còn phải cẩn thận đám thượng cổ thánh hung. Các ngươi phải nhanh chóng lĩnh ngộ xong đại đạo.”
“Vâng.”
Lục Châu thu hồi phù chỉ rời khỏi đại điện, sau đó sử dụng phù văn thông đạo thông qua bí ẩn chi địa trở về Thái Hư.
Lúc này toàn bộ Thái Hư đều chìm trong sợ hãi, lời đồn Thái Hư sụp đổ đã lan ra toàn bộ tu hành giới, ai nấy đều vội vã tìm chỗ tị nạn.
Lục Châu trở lại Huyền Dặc điện. Vừa đến nơi, Huyền Dặc đế quân đã chạy ra, kích động nói: “Lão sư, ngài trở về rồi!”
“Ngươi dù gì cũng là đế quân, cớ gì lại hốt hoảng như thế?”
“Thiên Khải Chi Trụ không ngừng sụp đổ, đám tu hành giả động một chút lại chạy tới Huyền Dặc điện thị uy đòi công đạo, bản đế quân không thể đứng nhìn lê dân bách tính gặp nạn.”
Lục Châu cau mày nói: “Chẳng phải đã nói với ngươi kế hoạch người phát ngôn rồi sao?”
“Ta biết, chỉ là… không gặp được lão sư, trong lòng ta chưa có quyết định, mong lão sư chỉ cho một con đường sáng.”
“Uổng cho ngươi là Huyền Dặc đế quân, một chút chủ kiến cũng không có.” Lục Châu mắng.
“Nếu ngài nguyện ý làm thay ta, ta rất vui mừng nha.” Huyền Dặc đế quân ủ rũ nói.
Lục Châu lười tính toán với hắn, bèn nói: “Như vậy đi, kim liên còn dư khá nhiều chỗ, tu hành giả Thái Hư đến đó rất ít, ngươi dẫn người tới kim liên đi.”
Huyền Dặc đế quân nghe vậy mừng rỡ nói: “Đa tạ lão sư! Chỉ là có một số người vẫn không muốn đi, bọn hắn sinh ra ở Thái Hư nên không nỡ rời bỏ, cũng có một số người ngoan cố không chịu tiếp nhận kế hoạch người phát ngôn. Nên làm sao mới ổn đây?”
Lục Châu nghiêm túc nói: “Do dự thiếu quyết đoán sẽ không thể làm chúa tể một phương. Có một số việc phải cương quyết lựa chọn lấy hay bỏ.”
Huyền Dặc đế quân thở dài một tiếng: “Lão sư dạy phải.”
“Người của Ma Thiên Các đều ở Huyền Dặc điện, bọn hắn có thể giúp ngươi tạm thời thoát khỏi khốn cảnh. Việc này không nên kéo dài thêm nữa.”
“Được, ta sẽ làm theo lời lão sư.”
“Lão phu còn có việc quan trọng cần đến Thánh Vực, mượn phù văn thông đạo của ngươi dùng một chút.”
“Này là việc nhỏ, để ta dẫn đường cho lão sư.”
Tu hành giả trong thiên hạ muốn đến Thánh Vực chỉ có ba cách: một là thông qua thông đạo được Thánh Điện cho phép sử dụng, hai là tự mình phi hành tới, ba là có Đại Đế chưởng khống phù văn đại đạo mở ra thông đạo ngay tại chỗ. Tu hành giả bình thường chỉ dùng cách thứ nhất.
Thánh Vực rộng lớn không thua gì một trong cửu liên, Huyền Dặc đế quân cảm khái nói: “Thánh Điện vẫn luôn áp đảo thập điện, không phải là không có nguyên nhân.”
Lục Châu liền hỏi: “Vì sao Thánh Vực lại phồn hoa như vậy?”
Huyền Dặc đế quân cười giải thích: “Bởi vì Thánh Điện thông qua Thiên Khải Chi Trụ để vận chuyển rất nhiều thổ nhưỡng Thái Hư đến Thánh Vực.”
Nói xong Huyền Dặc đế quân bay lên tầng mây, chỉ về phía xa nói: “Lão sư nhìn đi.”
Lục Châu xuất hiện bên ngoài Huyền Dặc đế quân, nhìn về phương hướng hắn vừa chỉ. Nơi đó có một tầng lam sắc huỳnh quang phủ khắp chân trời như hiện tượng cực quang ở Bắc Cực, chói lọi mỹ lệ vô cùng.
“Thổ nhưỡng Thái Hư rời khỏi Thiên Khải Chi Trụ sẽ trở thành Lam Thuỷ Tinh. Thánh Điện dùng Lam Thuỷ Tinh xây thành Cửu Trọng Tháp, lại dùng trận pháp để duy trì. Dựa vào số lượng thổ nhưỡng khổng lồ này, Thánh Vực thu hút vô số tu hành giả vào ở, dần dần trở thành khu vực phồn hoa nhất toàn bộ Thái Hư.”
Lục Châu hơi kinh ngạc. Người có thể nghĩ ra loại kế hoạch này đúng là nhân tài, nếu là ở trên Địa Cầu hẳn cũng là chính khách lòng dạ hiểm độc.
Huyền Dặc đế quân tiếp tục nói: “Trong Thánh Vực, số lượng người tán thành kế hoạch người phát ngôn của lão sư chưa tới một phần ba. Một số người đã quen cao cao tại thượng, đột nhiên có một ngày người khác nói cuộc sống đó của bọn hắn sắp biến mất, bọn hắn sẽ không tin tưởng, còn cho rằng người khác muốn hại mình. Cho dù có người tin thì cũng sẽ không lựa chọn phục tùng, mà là chinh phục.”
Lục Châu hừ một tiếng: “Phải thêm vào một chữ “bị” mới đúng.”
Huyền Dặc đế quân cảm nhận được khí tức uy nghiêm từ trên thân Lục Châu, hệt như khí tức năm đó của chủ nhân Thái Huyền Sơn.
“Ngươi trở về sắp xếp công việc đi. Nhớ kỹ, đừng có do dự thiếu quyết đoán nữa.” Lục Châu dặn.
Huyền Dặc đế quân nghiêm túc khom người hành lễ: “Học sinh bái tạ ân sư.”
Thái độ của hắn chưa bao giờ cung kính như hôm nay. Mãi đến khi bóng dáng Lục Châu đã hoàn toàn biến mất, Huyền Dặc đế quân mới chậm rãi đứng thẳng người lên, trở về Huyền Dặc điện.
Tường thành Thánh Vực cao trăm trượng, rộng bốn mươi trượng, toàn bộ đều làm từ hàn thiết, bên trên có khắc vô số phù văn hoà làm một thể với tường thành.
Ngoài cửa cũng không có thị vệ thủ thành, ra vào đều cần có giấy thông hành, không có hung thú nào dám lớn mật xâm nhập vào Thánh Vực, cũng không có tu hành giả nào dám làm càn ở đây.
Lục Châu tựa như một tu hành giả bình thường đi vào cổng thành. Tường thành dày đến mấy trăm trượng, đi vào trong thành phải đi xuyên qua một đường hầm thật dài.
Ở phía bên kia tường thành, khắp nơi tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, tiếng người buôn bán rao to, tiếng tiểu nhị tửu lâu chào mời khách, tiếng ca nữ thanh lâu hát vọng xuống…
“Đây chính là Thánh Vực?”
Lục Châu nhìn đường phố rộng lớn đến mấy chục trượng, cảm thán vô cùng. Cho dù là thành phố hiện đại nhất trên Địa Cầu cũng không “văn minh” bằng chỗ này.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn thấy hơn mười tên tu hành giả mặc khôi giáp bay trên tầng trời thấp.
Có người chỉ tay nói: “Là Thánh Điện Sĩ.”
“Rất lâu không thấy Thánh Điện Sĩ xuất hiện, xảy ra chuyện gì thế?”
“Hiện tại thập điện đều đồn đại rằng Thái Hư sắp sụp đổ, chỉ có Thánh Vực chúng ta là một mảnh thái bình. Nghe nói Hi Hòa điện đã di chuyển đại quy mô, không biết là thật hay giả.”
Có người tin, có người không tin.
Người có địa vị cao đều đã chạy đi di tản từ sớm, chỉ có đám dân chúng là còn đắm chìm trong cảnh phồn hoa trước mắt, hoan ca thái bình.
Trung tâm của Thánh Vực là Thánh Thành, cũng là vị trí của Thánh Điện và Cửu Trọng Tháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận