Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 922

Lục Châu không gấp gáp giải khai ký ức mà đứng lên đi tới bên cửa sổ, tận hưởng cơn gió đêm thổi tới, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều.
Chuyện ngày hôm nay hắn vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái. Diệp Chân rốt cuộc là ai?
Hoa anh đào trên Vạn Trượng Đà Sơn nở rộ suốt bốn mùa hẳn là vì lực lượng của đạo văn. Đạo trường treo bức tranh chữ theo trường phái Nho môn cũng khiến Diệp Chân trở nên thần bí. Lục Châu không hối hận vì đã sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng, trong tình huống đó Diệp Chân rõ ràng vẫn còn rất nhiều thủ đoạn, tất sát hắn là phương pháp hợp lý nhất.
Chỉ là… Lục Châu luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Thế giới này không thiếu cái lạ. Trước có hoàng đế Lưu Qua mang thân bất tử, sau có hoàng đế giả Lưu Thương là tộc nhân Vô Khải, ngay cả đại đồ đệ Vu Chính Hải cũng thế… Với loại người tâm cơ như Diệp Chân, sao có thể không có thủ đoạn bảo mệnh?
Xem ra tấm thẻ Một Kích Chí Mạng này xài lỗ rồi. Ngày mai phải xác nhận lại cái chết của Diệp Chân rồi mới có thể tính toán tiếp.
Lục Châu đóng cửa sổ lại, trở về bên bàn. Bàn tay già nua vươn ra úp lên thuỷ tinh cầu. Ông !
Âm thanh cộng hưởng vang lên, Lục Châu cảm thấy não hải mình trở nên mơ hồ, thân thể như tiến vào một thế giới trắng toát hệt như lần trước giải khai nửa quả cầu thuỷ tinh.
Lục Châu tiến về phía trước, không bao lâu sau đã thấy bức tường đá, bên trên có những ô vuông gồm hai mươi sáu chữ cái la tinh sắp xếp không theo thứ tự.
Lục Châu cảm khái một tiếng, có lẽ trên đời này chỉ có một mình hắn có thể giải khai bí mật của thuỷ tinh cầu.
Lục Châu sắp xếp lại vị trí của bảng chữ cái, nhưng vì chúng đều đã bị chém chỉ còn một nửa nên hắn phải làm nhiều lần mới thành công. Sau đó Lục Châu ấn chữ phiên âm của hai câu thơ:
Hải thượng sinh minh nguyệt.
Thiên nhai cộng thử thời.
Vách tường đá lập tức tiêu tán giữa không trung.
Đoạn ký ức thứ nhất: “Vị trí do Hệ thống chỉ định không sai, nhưng nơi này quá mức nguy hiểm, ta phải nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi đây mới được…”
“Tu vi của ta vẫn còn quá thấp, nếu có thể, ta thà rằng mình chưa từng tới nơi này. Quá hố người!”
Tiếp theo đó là hình ảnh xung quanh bị tua nhanh...
“Rốt cuộc cũng thành công lấy được mười viên đan dược… Có lẽ là ta hoa mắt, sao lại có hắc liên từ trên trời rơi xuống? Là ma thiền sao?”
Một số hình ảnh lại bắt đầu mơ hồ vặn vẹo...
“Hẳn là vì ta đã quá mệt mỏi nên hoa mắt rồi.”
Cơ Thiên Đạo nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm, bên tai truyền đến âm thanh năng lượng cộng hưởng mãnh liệt và tiếng va chạm không ngừng, bốn phía xung quanh đều có hung thú đáng sợ đang ẩn nấp.
“Đoạn đường này ta đã dùng hết toàn lực vượt qua nguy hiểm trập trùng và đám hung thú khổng lồ truy kích, cảm giác còn sống thật là quá tốt đẹp.”
“Tiếp tục trốn thôi, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về Đại Viêm nữa.”
Sau đó là khoảng thời gian phi hành thật lâu đến rã rời chẳng khác nào tra tấn tinh thần.
Đoạn ký ức thứ hai:
“Gặp được một nha đầu cực kỳ thông minh, nàng ta tên là Lạc Tuyên, rất lễ phép, hiểu rõ địa hình nơi này, tinh thông âm luật, hiểu được thú ngữ.”
Rồi sau đó, hai người cùng đồng hành.
“Trên đường đi Lạc Tuyên hỏi rất nhiều vấn đề, vì cảnh giác nên ta không nói nhiều. Nàng ta nói cho ta biết nơi ta vừa rời đi có tên là ‘Thái Hư’, ta xem thường. Lạc Tuyên lại nói nàng ta bị lạc đường, tìm không thấy đường về, xin ta đưa nàng về Đại Viêm. Ta không đồng ý, nhưng nàng ta cứ một mực đi theo ta.”
“Đường về Đại Viêm vô cùng khó khăn, ta càng cảm thấy tu vi mình quá nhỏ yếu, Lạc Tuyên sử dụng thiên phú thông hiểu thú ngữ giúp chúng ta tránh được rất nhiều hung thú nguy hiểm.”
“Lạc Tuyên hỏi ta đã thu hoạch được gì trong Thái Hư, ta không nói cho nàng ta biết.”
“Lòng hiếu kỳ và quyết tâm thăm dò của Lạc Tuyên vượt xa người thường, vì muốn cho nàng ta tâm phục khẩu phục, ta ra rất nhiều nan đề mà ‘thế giới này không cách nào tưởng tượng’, nàng ta hoàn toàn đắm chìm trong đó nhưng không giải được một đề nào.”
Đoạn ký ức thứ ba:
“Ta sửa sang lại đồ vật thu hoạch được trong Thái Hư, trong đó có mấy quyển công pháp tu hành và mười viên đan dược. Lạc Tuyên nhìn thấy, tỏ ra rất hiếu kỳ muốn xem thử, nhưng nàng ta hình như không biết đan dược này là gì, chỉ tò mò nhìn đám công pháp. Để cảm ơn sự trợ giúp của nàng ta, ta tặng nàng mấy bộ công pháp, Lạc Tuyên có vẻ rất vui.”
Muốn trở về Đại Viêm cần phải đi xuyên qua một cánh rừng vô tận, Cơ Thiên Đạo tu vi thấp không thể không dè dặt cẩn thận, điều này khiến tốc độ trở về của hắn rất chậm.
“Lạc Tuyên cảm thán công pháp Thái Hư quá thần kỳ… Lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy pháp thân hồng liên, điều này khiến đáy lòng ta rung động thật sâu.”
“Mỗi ngày Lạc Tuyên đều nghiên cứu mấy nan đề ta đưa cho nàng. Nàng ta quả là thiên tài, ta giảng cho nàng ta nghe mấy khái niệm mới, Lạc Tuyên lĩnh ngộ rất nhanh. Nhưng nàng ta vẫn không giải được đề nào, ta nói cho nàng biết, những nan đề này chỉ là một góc của toà núi băng.”
“Có một ngày Lạc Tuyên nói muốn bái ta làm sư phụ, nhưng ta cự tuyệt. Ta nói con người khi còn sống đều có lý tưởng và điều bản thân theo đuổi, nàng ta thích thăm dò điều mới lạ mà ta thì không dạy được. Nhưng thỉnh thoảng Lạc Tuyên vẫn gọi ta là lão sư.”
Đoạn ký ức thứ tư:
Một ngày nào đó sau khi tỉnh giấc, Cơ Thiên Đạo phát hiện Lạc Tuyên đã biến mất. Nàng ta để lại một mảnh giấy, trên giấy viết:
“Thật xin lỗi, ta lấy đi một hạt giống Thái Hư để nghiên cứu, ta sẽ tiếp tục tìm kiếm bí mật của thế giới này. Đoạn đường đồng hành vừa qua ngài đã dạy dỗ ta rất nhiều, đúng như lời ngài nói, biển học vô bờ. Chờ đến khi ta làm rõ được những chuyện này sẽ lại tới tìm ngài. Ta đồng ý với ngài sẽ không để lộ ra tin tức nào về ngài cả. Khi gặp lại, hy vọng ngài có thể thu ta làm đồ đệ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận