Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1561

“Chúc mừng.” Nhan Chân Lạc nói.
Đám người lần lượt chúng mừng Lục Ly.
Lục Châu gật đầu nói: “Báo ra tu vi của các ngươi.”
Nhan Chân Lạc nói trước: “May mắn đề thăng đến bảy Mệnh Cách.”
Lục Ly nói: “Năm Mệnh Cách.”
Khổng Văn gãi đầu: “Vừa được năm Mệnh Cách…”
Ba huynh đệ còn lại đều là bốn Mệnh Cách.
Vu Chính Hải nói: “Tám Mệnh Cách.”
Lục Châu không quá ngạc nhiên. Được băng phong của Lục Ngô giúp đỡ, Vu Chính Hải thông qua Mệnh Quan thứ nhất khá dễ dàng. Lại thêm hơn tám năm ở Trấn Thọ Khư, hắn khai thêm hai Mệnh Cách cũng không có gì lạ.
“Thập nhất diệp.” Ngu Thượng Nhung nói.
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Con số này chẳng khác gì là giậm chân tại chỗ. Bọn họ biết Ngu Thượng Nhung đi trên con đường khác thường nên cũng không thể đo đếm được.
“Gặp bình cảnh sao?” Lục Châu hỏi.
Ngu Thượng Nhung thản nhiên đáp: “Không phải bình cảnh, sắp tới đồ nhi sẽ có đột phá.”
Lục Ly nghi hoặc nói: “Theo phương pháp tu hành này, cảnh giới tiếp theo có thể là thập nhị diệp. Tu hành giả nhiều nhất chỉ khai được thập nhị diệp, đây chẳng phải là sắp đến đỉnh phong rồi?”
“Nhiều nhất là thập nhị diệp?”
“Chỉ là một lý luận mà thôi. Thập nhất diệp khai sau mười hai Mệnh Cách, thập nhị diệp khai sau hai mươi bốn Mệnh Cách. Kiểu tu hành của nhị tiên sinh trực tiếp bỏ qua Mệnh Cách để khai diệp thì trước đây ta chưa từng thấy.” Lục Ly đáp.
Việc này cũng có nghĩa là Ngu Thượng Nhung không có tiền nhân để tham khảo.
“Vậy đến ba mươi sáu Mệnh Cách thì không khai diệp nữa?”
“Chắc là không… Chỉ là cho tới bây giờ vẫn chưa có ai thấy tu hành giả nào khai được ba mươi sáu Mệnh Cách cả. Trong cổ tịch cũng không có ghi chép.” Khổng Văn nói.
“Chí Tôn cũng không có ba mươi sáu Mệnh Cách?” Lần này đến Hải Loa cũng phải tò mò hỏi.
“Phương pháp tấn thăng lên Chí Tôn thì chúng ta không tài nào biết được, e là phải hỏi Các chủ thôi.” Khổng Văn nhìn về phía Lục Châu.
Đám người đồng loạt nhìn sang.
Mặt mo Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh, thanh âm trầm thấp mang chút vẻ răn dạy: “Đừng có suy nghĩ xa vời.”
Đám người không dám hỏi nữa.
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đường là do con người tạo ra, ta tin tưởng nhị sư huynh.” Minh Thế Nhân nói.
Ngu Thượng Nhung gật đầu, lộ vẻ tự tin cười nói:
“Đa tạ mọi người trấn an, so với các quy tắc tu hành cũ, ta càng thích phương pháp của chính mình. Con đường tu đạo mênh mông, quá mức an nhàn sẽ chỉ khiến kiếm của ta tê liệt.”
Lúc này, Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương nói: “Đồ nhi vào khoảng ba, bốn Mệnh Cách.”
Tuy hắn còn chưa khai diệp nhưng thực lực khi chiến đấu không kém gì ba, bốn Mệnh Cách.
Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân gãi đầu nói: “Đồ nhi ngu dốt, vừa tới bốn Mệnh Cách.”
“Không thể nào nha tứ sư huynh, huynh được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng cơ mà.” Tiểu Diên Nhi nói.
Ngu Thượng Nhung cười cười vạch trần: “Nếu ta không đoán sai, tu vi tứ sư đệ không thua gì bảy Mệnh Cách.”
Đám người cả kinh.
Ách… Minh Thế Nhân lúng túng nhìn Ngu Thượng Nhung, nhị sư huynh à, đừng nên lật đổ chén cơm của người ta chớ!
Huynh đã sớm biết, còn lôi đệ ra luyện kiếm làm giề!
Lục Châu hỏi: “Bảy Mệnh Cách?”
Minh Thế Nhân nặn ra nụ cười đáp: “Thật đúng là không gì giấu được sư phụ.”
Tiểu Diên Nhi nhảy tới nói: “Sư phụ, đồ nhi hai Mệnh Cách nè! Đồ nhi đã đến gần nhị sư huynh thêm một bước, trong vòng năm năm nhất định sẽ vượt qua nhị sư huynh!”
Năm năm mà nàng nói đương nhiên là thời gian thật bên ngoài, không phải thời gian trong Trấn Thọ Khư.
Ngu Thượng Nhung bật cười: “Có công mài sắt có ngày nên kim. Cửu sư muội lấy ta làm mục tiêu, ta cảm thấy rất vui vẻ.”
Vu Chính Hải câm nín.
“Cửu sư muội, muội không thể đi lệch hướng như vậy nha, muội là người tu hành có kim liên, không thể nào so sánh với con đường tu đạo của nhị sư đệ.” Vu Chính Hải nói.
Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu: “Đại sư huynh nói cũng có lý…”
Lục Châu hỏi: “Hải Loa thì sao?”
Hải Loa khom người đáp: “Sư phụ, đồ nhi giống như cửu sư tỷ, đều là hai Mệnh Cách, nhưng đồ nhi mất nhiều thời gian hơn.”
Nàng và Tiểu Diên Nhi luôn ở cùng nhau, đương nhiên cũng rõ ràng tiến độ tu hành của đôi bên.
Lục Châu nhìn Hải Loa, đạm mạc nói: “Ngươi vốn đến từ bí ẩn chi địa, nhưng bây giờ xem ra có lẽ còn có ẩn tình.”
Đoạn thời gian này Hải Loa cũng rất muốn tìm hiểu thân thế của mình, nhưng việc này gấp cũng không xong, bèn thuận theo tự nhiên. Ban đầu nàng cũng cho rằng mình đến từ bí ẩn chi địa, nhưng bây giờ mới thấy, hoàn cảnh nơi này ác liệt như vậy rất khó có thể là gia hương của nàng.
Lúc này, cái đầu khổng lồ của Lục Ngô từ trên trời hạ xuống, trầm thấp nói: “Có nhân loại đến gần.”
Đám người lập tức ngẩng đầu nhìn nó. “Là ai?”
“Bí ẩn chi địa lớn như vậy, người biết chúng ta cư ngụ ở đây, ngoại trừ hắn ra thì còn có thể là ai.” Minh Thế Nhân nói.
“Triệu Dục?”
Lục Ngô ngẩng đầu, sau đó nhìn về một hướng. Đám người đồng loạt lăng không bay lên quan sát.
Lục Châu cũng nhìn về phía tây, từ phía chân trời có năm người đang bay lướt tới.
Không bao lâu sau, mấy người đã đến trước mặt. Người cầm đầu quả nhiên chính là Triệu Dục mặc cẩm bào.
Triệu Dục vui mừng nói: “Lão tiên sinh quả nhiên vẫn còn ở chỗ này. Một ngày không gặp như cách ba thu, thật tưởng niệm ngài đến cực điểm.”
Minh Thế Nhân liếc mắt nói: “Đừng có làm bọn ta buồn nôn. Tu vi này của ngươi mà cũng dám đến bí ẩn chi địa? Hiện tượng mất cân bằng càng lúc càng nghiêm trọng, ngươi không sợ bị ăn thịt à?”
Triệu Dục xua tay nói: “Ngã một lần đã khôn hơn, lần này ta mang theo tướng tài đắc lực tới.”
Hắn nghiêng người nói với người bên cạnh: “Còn không mau tham kiến lão tiên sinh?”
Đám người lúc này mới nhìn về phía trung niên nam tử kia.
Trung niên nam tử khí thế bất phàm, dáng vẻ khôi ngô, trên thân mặc khôi giáp chiến trường, bên hông đeo bội kiếm, mặc áo choàng màu đỏ tươi. Hắn để râu, trong ánh mắt lăng lệ có một chút sát khí.
“Tại hạ Tây Khất Thuật, đã nghe nói tới đại danh của lão tiên sinh, hôm nay gặp mặt, quả nhiên bất phàm.” Giọng nói của Tây Khất Thuật âm vang có lực.
Trên người hắn toả ra nhuệ khí của người kinh nghiệm sa trường, ẩn ẩn mang theo mùi máu tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận