Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1638

Hư ảnh Lục Châu nhoáng lên, xuất hiện trên boong tàu, đưa mắt nhìn về phía dãy sơn mạch liên miên bất tận. Ly Sơn khiến Lục Châu nhớ đến lạch trời ở kim liên, về cơ bản trông chúng rất giống nhau.
“Ly Sơn mộ địa nằm ở đằng kia, cứ cách một đoạn thời gian vương thất sẽ đến nơi này làm lễ bái tế.” Tần Nhân Việt nói.
Lục Châu đưa bản đồ cho Triệu Dục. Triệu Dục xem một lúc rồi chỉ về phía bên trái nói: “Ở đằng kia.”
Hắn là người trong hoàng thất, đã từng đến nơi này nên cũng xem như là quen thuộc. Phi liễn theo chỉ dẫn của Triệu Dục bay đến mộ địa.
“Phía trước ba dặm chính là lối vào lăng mộ.” Triệu Dục nói.
Đám người gật đầu, bay ra khỏi phi liễn rồi đáp xuống lối vào.
Mộ địa được xây dựng rất huy hoàng, bốn phía đều có đủ loại cột đá và toà tháp, bên trên khắc các loại trận pháp thủ hộ lăng mộ.
“Đi thôi.”
Đám người bước tới.
Trên cánh cửa đá có khắc một con thạch long trông sống động như thật, xung quanh là phù văn và trận pháp.
Triệu Dục nói: “Lão tiên sinh, trước đây khi làm lễ tế điện chúng ta chỉ đứng ở bên ngoài, không vào bên trong. Từ đây đi tiếp ta không biết đường.”
Minh Thế Nhân đi tới vỗ vai hắn: “Hiểu mà, dẫn người vào đào mộ tổ của mình đúng là có chút không thể chịu nổi.”
“Ách… không phải như ngươi nghĩ đâu, ta thực sự chưa từng vào trong này.”
“Ta tin, ta tin.” Minh Thế Nhân mỉm cười gật đầu.
Triệu Dục im lặng gãi đầu. Hôm qua thấy Minh Thế Nhân vật vã chết đi sống lại, sao mới qua một đêm đã hồi máu đầy năng lượng rồi?
Tần Nhân Việt bước lên quan sát trận pháp trên cánh cửa đá rồi nói: “Cấu tạo kỳ lạ thật, trận pháp rất tinh tế, muốn mở được cửa này không dễ dàng. Nhưng có thể dùng lực công kích xem sao.”
Triệu Dục câm nín.
Các vị đại lão, cho chút mặt mũi đi mà, chúng ta đến giải bí mật trong lệnh bài, không phải đi đào mộ tổ nhà ta!
Ly Sơn tứ lão suốt một đoạn đường đều im lặng không nói chuyện. Minh Thế Nhân đi tới đá vào chân Thôi Minh Quảng.
Thôi Minh Quảng kêu thảm một tiếng: “Ngươi đánh ta làm gì?”
“Nói đi, làm sao mới vào bên trong được?”
“Bốn người chúng ta quanh năm thủ hộ ở đây, chỉ biết đây là một loại trận pháp kỳ lạ. Trận pháp này chỉ có huyết mạch chính thống của vương thất mới có thể đi vào.” Quý Thực nói.
“Huyết mạch chính thống của vương thất?”
Đám người nhìn về phía Triệu Dục.
Triệu Dục lui lại một bước, thấy Minh Thế Nhân đang nở nụ cười quỷ dị tiến về phía mình, không khỏi lắp bắp: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Xin tí máu!”
Minh Thế Nhân lách mình đến trước mặt Triệu Dục, hàn mang loé lên xẹt qua ngón tay hắn.
Một giọt tiên huyết bay ra rơi vào trên cửa đá. Cửa đá vẫn đứng im bất động.
“Sao lại không có tác dụng?” Minh Thế Nhân nhìn về phía Ly Sơn tứ lão.
Quý Thực nghiêng người chỉ tay về phía đầu rồng nói: “Phải bôi máu vào đây.”
Minh Thế Nhân gật đầu. “Lại xin tí máu.”
Động tác của hắn rất nhanh, Triệu Dục còn chưa kịp phản ứng đã bị cắt ngón tay lần nữa.
Vù. Một giọt tiên huyết bay về phía đầu rồng.
Triệu Dục trầm mặc.
Cửa đá vẫn không có động tĩnh.
Triệu Dục tức giận nói với Quý Thực: “Ngươi có thể nói hết lời trong một lần không hả?!”
Minh Thế Nhân dùng cùi chỏ khều khều Triệu Dục: “Ta cảm thấy hắn không có nói sai… Có khi đây là vấn đề của ngươi đó.”
“Không thể nào!” Triệu Dục lập tức bác bỏ, “Nương của ta không phải người như vậy.”
Khụ khụ, Minh Thế Nhân khẽ ho khan. “Nhưng mà cửa đá không thèm nhúc nhích kìa.”
Triệu Dục tiến lên nhìn đầu rồng, dùng lực vung ra máu tươi phủ lên đầu rồng.
Lúc này, đường vân trên đầu rồng sáng lên, toàn bộ đường vân trên cửa đá cũng phát sáng.
Triệu Dục mỉm cười quay đầu nói với Minh Thế Nhân: “Ta đã nói không phải mà.”
“Cũng may là không phải… Lão tử cũng chẳng muốn nhận thân với ngươi đâu.” Minh Thế Nhân vỗ ngực.
“Cái gì?”
“Không có gì.”
Ông !
Cửa đá mở ra, trước mặt là một thông đạo đen kịt không thấy chút ánh sáng nào.
Lục Châu có năng lực nhìn ban đêm nên có thể thấy rõ ràng, bèn chắp tay đi vào. Đám người đi theo phía sau.
Phía trước là bậc thang đi xuống. Đám người phi hành vượt qua khu vực bậc thang.
Triệu Dục nhìn vào địa đồ rồi nói: “Chúng ta đã tiến vào khu vực địa cung.”
Quý Thực nói: “Trong lăng mộ tiên đế có một loại vật thủ hộ.”
“Vật gì?” Lục Châu hỏi.
“Doanh Câu.”
Khổng Văn chấn kinh hô lên: “Doanh Câu?”
Quý Thực giải thích: “Thời thượng cổ, nhân loại và hung thú vì muốn được vĩnh sinh mà dùng đủ biện pháp, từ đó rất nhiều trận pháp, vu thuật và bí pháp kỳ quái ra đời. Đáng tiếc là cho dù nhân loại có tu hành như thế nào thì cũng không có cách vĩnh sinh bất tử. Thế là có một số nhân loại và hung thú dùng phương pháp trái ngược, lấy cái chết đều cầu trường sinh…”
“Bọn hắn dùng phương thức thi thể để sống sót, loại phương pháp này đã vượt giới hạn của ông trời nên rốt cuộc bị trừng phạt, khiến bọn hắn mất đi linh hồn và ý chí, biến thành con rối mặc cho người ta khống chế.”
“Doanh Câu là một trong thập đại thần thi được viết trong sử sách, có thực lực và tu vi cực kỳ đáng sợ. Hắn từng là thủ hạ của một vị Chí Tôn, về sau thất bại trong một trận chiến nên bị Chí Tôn trừng phạt, bắt đi thủ hộ Minh Hải.”
“Doanh Câu ngoài mặt thuận theo nhưng trong lòng rất bất mãn, về sau bị Hống mê hoặc, ăn vào Hống độc, thân thể hắn phát sinh biến hoá cực lớn. Đan điền khí hải biến mất, trở thành thân thể kim cương bất hoại, hắn đi khắp nơi làm hại thương sinh. Về sau tung tích không rõ.”
Khổng Văn kinh ngạc nói: “Vậy tại sao thứ đồ chơi này lại xuất hiện trong lăng mộ vương thất Đại Cầm?”
Quý Thực lắc đầu: “Nghe nói tiên đế thu hoạch được ở gần Thiên Khải Chi Trụ.”
Quý Thực lại nói: “Trừ thần thi ra thì còn có các loại trận pháp quỷ dị khác, muốn đến gần vị trí thi thể tiên đế là việc cực kỳ khó. Hơn ba mươi ngàn người xây dựng địa cung này đều phải lưu lại trong cung điện dưới lòng đất, từ giã cõi đời.”
Tiểu Diên Nhi ôm chặt tiểu Hỏa Phượng, co rụt đầu lại nhìn các sư huynh xung quanh. “Sư huynh, hay là… chúng ta ra ngoài đi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận