Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 846

"Cái chết của bọn hắn không liên quan gì đến Thiên Liễu Quan chúng ta.” Điền Bất Kỵ đáp.
"Còn dám xảo biện!" Lương Tự Đạo phất tay.
Từ trong đám đệ tử sau lưng có hai người bước ra điều động pháp thân, một tòa pháp thân hồng liên bát diệp và một tòa pháp thân hồng liên thất diệp sáng lên rồi tiêu tán.
Đám người Điền Bất Kỵ nhíu mày.
"Ta không phải Lỗ Tùng, cũng không phải Huyền Minh… Đều là người thông minh, cần gì phải nóng vòng nói vèo." Lương Tự Đạo thẳng thắn nói.
"Phi Tinh Trai quyết tâm muốn gây hấn với Thiên Liễu Quan?"
"Phải đó thì sao?"
Thật ra Điền Bất Kỵ đã biết từ lâu chuyện này sẽ xảy ra. Các đại thế lực quật khởi, có cá lớn nào không đớp cá bé đâu? Cho dù không xảy ra chuyện của Vu Vu, chuyện của Lỗ Tùng hay Huyền Minh thì việc này cũng sẽ diễn ra không sớm thì muộn.
Điều duy nhất Điền Bất Kỵ không nghĩ tới chính là Phi Tinh Trai lại phái Lương Tự Đạo đến. Người này làm việc như lôi đình không hề nể tình, đi thẳng vào vấn đề. Điều này cũng có nghĩa là, kẻ đến không thiện.
Đúng lúc này, Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân bước qua lan can, thân ảnh như chim én nhẹ nhàng bay lên không trung.
"Thật xin lỗi, xin cho ta nói một câu." Ngu Thượng Nhung khiêm tốn lễ phép nói.
Vu Vu và Kỷ Phong Hành càng thêm ngơ ngác. Đã đến lúc này rồi mà còn nói chuyện với địch nhân bằng thái độ như vậy?
Thế nhưng Lương Tự Đạo chẳng thèm nhìn đến Ngu Thượng Nhung, chỉ khẽ phẩy tay. Tên cao thủ thất diệp ban nãy lập tức lao xuống.
"Ta đã nói, trừ phi Hạ Trường Thu ra đây... Nếu không cả đám các ngươi đều không có tư cách nói chuyện với ta."
Cao thủ thất diệp của Phi Tinh Trai gọi ra pháp thân lao về phía Ngu Thượng Nhung, chợt phát hiện Ngu Thượng Nhung vẫn đứng yên bất động, trên môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Cao thủ thất diệp nhếch môi cười.
Nhận lấy cái chết!
Lúc này, trường kiếm sau lưng Ngu Thượng Nhung khẽ động. Kiếm ra khỏi vỏ, hồng quang lóe lên! Ngu Thượng Nhung cầm kiếm vạch xuống một đường. Ầm!
Chiến đấu kết thúc.
Không có hoa chiêu, không có bộc phát cương khí, không có chiêu thức dư thừa nào. Pháp thân hồng liên thất diệp bị chém thành hai nửa. Vết chém cực kỳ thẳng thớm chỉnh tề.
Tên cao thủ thất diệp trừng to mắt nhìn pháp thân của mình, bờ môi run rẩy. Pháp thân hắn vỡ vụn. Bản thân hắn cũng rơi thẳng xuống đất, dù không chết thì cũng trọng thương.
Mọi người cả kinh nhìn Ngu Thượng Nhung, mà hắn thì vẫn ôn hoà nói: “Một kiếm này là ta bị ép phải ra tay tự cứu mình, chuyện bất đắc dĩ, mong thứ lỗi.”
Lương Tự Đạo rốt cuộc cũng quay sang nhìn. Có thể dùng một kiếm đánh hạ cao thủ thất diệp chỉ trong chớp mắt thì không thể nào là kẻ yếu.
"Ngươi là ai?"
Ngu Thượng Nhung thản nhiên đáp: "Phi Tinh Trai đến hỏi tội, ta là khách nhân của Thiên Liễu Quan sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"
"Thì ra là người do lão già Hạ Trường Thu mời đến giúp đỡ… Ngươi là người Cửu Trọng Điện?"
Ngu Thượng Nhung lắc đầu: "Những chuyện này đều không quan trọng. Ta có một đề nghị dành cho các hạ."
"Đề nghị gì?" Lương Tự Đạo lộ vẻ tò mò.
"Lên đường về Phi Tinh Trai, không gây khó dễ cho Thiên Liễu Quan nữa…" Suy nghĩ một chút, Ngu Thượng Nhung lại bổ sung thêm một câu, "Ta thay mặt Thiên Liễu Quan đa tạ các vị."
Vu Vu và Kỷ Phong Hành câm nín.
Chỉ có Vu Chính Hải không thấy lời của Ngu Thượng Nhung có vấn đề gì. Hắn ngồi trên lan can, hai chân đong đưa có vẻ rất nhàm chán.
Lương Tự Đạo nhìn chằm chằm Ngu Thượng Nhung không chớp mắt: "Chỉ dựa vào ngươi?"
Tại Đại Đường địa giới, nào có mấy ai dám khiêu chiến Phi Tinh Trai như thế?
"Một mình ta là đủ." Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt đáp.
Đám đệ tử Phi Tinh Trai nghe vậy lập tức nổi trận lôi đình.
"Rất tốt." Lúc này Lương Tự Đạo đã hoàn toàn quên mất Điền Bất Kỵ, mọi sự chú ý của hắn đều đặt vào người Ngu Thượng Nhung. Chính cái thái độ thản nhiên như không và ôn hoà hữu lễ của Ngu Thượng Nhung đã khiến hắn nổi lên sát tâm.
"Cho dù là Điện chủ Cửu Trọng Điện đích thân tới cũng không dám tùy tiện ra tay với Phi Tinh Trai. Hôm nay, chúng ta kết thù." Lương Tự Đạo phất tay.
"Lẽ ra ngươi nên nghe theo đề nghị của ta." Ngu Thượng Nhung bất đắc dĩ lắc đầu, "Gia sư mà ở đây thì ngươi sống không quá một hiệp."
Sát tâm trong lòng Lương Tự Đạo càng lúc càng lớn.
Trong lương đình, Vu Vu ngẩng đầu nhìn Vu Chính Hải, khẽ hỏi: "Đại đại ca… sư phụ của các huynh thật sự lợi hại như vậy sao?"
Vu Chính Hải gật đầu nói: "Vị sư đệ này của ta cái gì cũng tốt, chỉ là có đôi khi quá mức khiêm tốn."
"Khiêm, khiêm tốn…?" Kỷ Phong Hành kinh ngạc hỏi lại. Ngài xác định đây gọi là khiêm tốn chứ không phải khoác lác?
"Nếu gia sư ở đây thì căn bản không có cái gọi là ‘giao thủ’… Bởi vì bọn hắn đến cơ hội ra tay cũng không có." Vu Chính Hải thản nhiên đáp.
Vu Vu và Kỷ Phong Hành chỉ biết câm nín.
Hai người này càng lúc càng khoác lác rồi!
Điền Bất Kỵ chột dạ đổ mồ hôi.
Hắn từng tận mắt nhìn thấy Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Quán chủ Hạ Trường Thu luận bàn. Tu vi hai người này cũng ngang ngửa với Quán chủ, đều là bát diệp, đúng là có vốn để kiêu ngạo. Thế nhưng… trong mắt cao thủ như Diệp Chân, bát diệp vốn không có bao nhiêu phân lượng. Đến Quán chủ còn không dám nói có thể thắng được Lương Tự Đạo dễ dàng.
Lương Tự Đạo nổi tiếng là tên điên hiếu chiến, hắn vốn là tay chân số một của Phi Tinh Trai. Trừ cao thủ cửu diệp ra, trong số các bát diệp của Phi Tinh Trai, Lương Tự Đạo là kẻ chưa từng thua trận.
Lúc này, tên tu hành giả bát diệp đứng bên trái Lương Tự Đạo bước ra, nói với Ngu Thượng Nhung: "Phi Tinh Trai không giết hạng người vô danh, xưng tên đi."
Ngu Thượng Nhung không trả lời hắn, chỉ nói: "Nếu các hạ không nghe lời đề nghị của ta thì ta đành đắc tội." Nói xong, thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhoáng lên rồi biến mất.
Tên tu hành giả hồng liên bát diệp giật mình. Hắn không gọi ra pháp thân, vừa rồi pháp thân của đồng bọn bị chém đôi hắn đã đoán ra trong tay Ngu Thượng Nhung là vũ khí thiên giai.
Lương Tự Đạo lắc đầu nói: "Vân Hoán, tốc chiến tốc thắng."
"Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận