Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1251

“Trong Hắc Tháp, ai có địa vị ngang với Đoạn Tây Hoa?” Lục Châu hỏi.
“Nhị trưởng lão, tam trưởng lão và hai vị thẩm phán giả, trong đó có Giang Cửu Lý. Giang Cửu Lý làm người giỏi đưa đẩy, hành sự thuận lợi, thực lực tuy yếu nhưng lại có khả năng sinh tồn mạnh mẽ. Tháp chủ cũng rất coi trọng hắn.”
“Trong nhóm người chấp hành bên dưới không có ai tài năng xuất chúng, phá vỡ thế cân bằng này sao?”
“Cực kỳ khó. Một khi nhân tài xuất hiện sẽ bị các thế lực nội bộ lôi kéo. Nhan Chân Lạc là người thuộc phe trung lập, trung lập có nghĩa là khi không có việc gì thì tất cả mọi người sẽ quay sang hiếp đáp bọn hắn.” Thẩm Tất nói.
Người không có lập trường rất dễ bị đám đông hùa nhau đánh.
“Đoạn Tây Hoa thuộc phái cấp tiến, làm người cực kỳ giảo hoạt, thích châm ngòi ly gián, không chính diện xung đột với ai mà toàn chơi trò hai mặt.” Thẩm Tất có vẻ chán ghét Đoạn Tây Hoa ra mặt.
“Loại người nhân phẩm kém như vậy sao Hạ Tranh Vanh còn giữ lại?”
“Hầy… chuyện gì cũng có hai mặt lợi và hại. Tính cách đó của hắn có thể làm được rất nhiều chuyện mà người khác không làm nổi. Chỉ cần không đe doạ vị trí Tháp chủ, Hạ Tranh Vanh đương nhiên sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.” Thẩm Tất giải thích.
Lục Châu gật đầu.
Qua mô tả của Thẩm Tất, Lục Châu đã hiểu sơ bộ về Đoạn Tây Hoa.
“Vậy lão phu sẽ khiến hắn phải cút ra khỏi Hắc Tháp.”
Đảo mắt đã năm ngày trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Lục Châu thỉnh thoảng vẫn quan sát tình huống bên phía Ngu Thượng Nhung, nhưng từ đầu đến cuối đều là một mảnh đen kịt.
Trời sáng.
Lục Châu ngừng tu luyện, bước ra ngoài ban công ngẩng đầu nhìn trời.
Thẩm Tất từ xa bay tới, quỳ một gối xuống nói: “Các chủ, phía đông bắc phát hiện một chiếc phi liễn màu đỏ.”
Vu Chính Hải và Triệu Hồng Phất nghe được động tĩnh cũng chạy tới.
Thẩm Tất tiếp tục nói: “Nếu ta đoán không sai, chiếc phi liễn màu đỏ kia là của Lam Hi Hoà. Nàng ta dám quang minh chính đại ngồi phi liễn tới, e là có chuẩn bị mà đến.”
Triệu Hồng Phất nói: “Lam Hi Hoà của Bạch Tháp? Ta đã nghe nói tới người này, hình như rất lợi hại.”
“Đâu chỉ là lợi hại… Cho đến tận bây giờ, Lam Hi Hoà vẫn luôn giữ chiến tích bất bại.” Thẩm Tất nói.
“Nàng ta đúng là có chút thủ đoạn.” Lục Châu gật đầu.
Thẩm Tất rất muốn nói, ta không phải có ý đó, ý ta là chúng ta nên tránh đi, để Hắc Tháp Bạch Tháp đối kháng nhau rồi làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, trên bầu trời đã xuất hiện một nữ tử mặc áo lam bay lướt tới:
“Chủ nhân nhà ta mời Lục tiền bối lên liễn.”
Thẩm Tất và Vu Chính Hải đều nghẹn họng.
Hai người thì ngây ngốc, Triệu Hồng Phất thì mờ mịt.
Sư phụ lão nhân gia người quen biết Lam Hi Hoà từ bao giờ?
Lục Châu đáp: “Dẫn đường.”
Nói xong Lục Châu phất tay, Bạch Trạch từ hậu viện bay tới, mang theo Lục Châu bay lên không trung.
Lúc này Thẩm Tất và Vu Chính Hải cùng Triệu Hồng Phất mới tỉnh táo lại.
“Đại, đại tiên sinh… Các chủ, Các chủ có phải là quá lỗ mãng rồi không, cứ thế mà đánh nhau sao?” Thẩm Tất lắp bắp hỏi.
Vu Chính Hải đáp: “Thế này thì có là gì. Ta nhớ cảnh tượng khi Vũ Quảng Bình chết ngươi còn được tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn không rõ ràng?”
“Ách… hình như là vậy.”
Trong đầu Thẩm Tất liên tiếp hiện ra mấy cái tên:
Thẩm phán Hắc Tháp Vũ Quảng Bình, chết.
Thẩm phán Bạch Tháp Ninh Vạn Khoảnh, hai chưởng đầu hàng.
Thẩm phán Bạch Tháp Nam Cung Ngọc Thiên, chết.
Đại trưởng lão Bạch Tháp Hứa Trần, chết.
Đại trưởng lão Hắc Tháp Sử Ưu Nhiên, chết.
Thích khách đại sư Hắc Diệu liên minh Diệp Lưu Vân, chết.
Một trong ngũ hổ mới bổ nhiệm của Hắc Diệu liên minh Gia Luật Sở Nam, một chiêu đại bại.
Thẩm Tất giật mình, lập tức vỗ đùi một cái, tự trách nói: “Sao ta lại có thể quên lời khuyên của Phan huynh kia chứ!”
Ba người bay theo sau Lục Châu.
Nữ tử áo lam lăng không đứng trước phi liễn, khom người nói: “Mời Lục tiền bối.”
Lục Châu và Bạch Trạch bay vào chiếc phi liễn khổng lồ màu đỏ.
Thẩm Tất câm nín.
Không phải vừa tới đã tung ra một chưởng sao?
Đây là… chuyện gì xảy ra?
Vu Chính Hải và Triệu Hồng Phất vừa định bay vào, nữ tử mặc áo lam đã giơ tay lên ngăn lại: “Thật xin lỗi, Bạch Tháp chỉ hoan nghênh Lục tiền bối.”
Lục Châu đứng trên boong tàu, xoay người lại nói: “Lam Hi Hoà, đây là đạo đãi khách của ngươi?”
Trong liễn truyền ra một âm thanh bình tĩnh như nước: “Để bọn họ vào.”
“Vâng.” Nữ tử áo lam không ngăn cản nữa.
Vu Chính Hải, Thẩm Tất và Triệu Hồng Phất cùng bay tới đứng trên boong tàu, thưởng thức cảnh trí xung quanh.
Mấy nữ hầu nhanh tay mang ghế tới đặt trên boong tàu. Lục Châu không hề khách khí, tự động ngồi xuống.
Hồng liễn phi hành về phía tây nam, tốc độ không nhanh không chậm.
Lam Hi Hoà ngồi bên trong nói vọng ra: “Ngươi biết rõ, ta chán ghét ánh sáng mặt trời.”
Vu Chính Hải và Thẩm Tất đều câm nín.
Ngươi biết rõ?
Câu nói này chứa quá nhiều hàm ý, không thể trách bọn hắn đang miên man não bổ.
Lục Châu nói: “Nói vào chuyện chính, tiền đặt cược mang đến chưa?”
Nữ tử áo lam lấy ra một chiếc túi màu tím, mở ra trước mặt mọi người.
Bên trong là mấy chục phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch. Tinh hoa Hắc Diệu Thạch có dạng hẹp dài như chiếc lá khô, màu đen, hình thể không lớn, nhưng giá trị lại trân quý vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận