Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1612

Tần Đế lắc đầu nói: “Trâu Bình đương nhiên quan trọng, nhưng không đáng để đổi bằng ba tấm kim bài.”
Lục Châu trầm mặc không nói.
Tần Đế nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói: “Trẫm có thể đưa ba khối kim bài cho ngươi, nhưng trẫm muốn thêm một người.”
“Người nào?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Dư nghiệt Mạnh phủ.”
Lục Châu nhíu mày, đánh ra một đạo chưởng ấn.
Tần Đế tuy có kinh ngạc vì Lục Châu đột ngột xuất thủ nhưng sắc mặt vẫn như thường, vung chưởng đón lấy.
Ầm!
Thanh chưởng và kim chưởng va chạm rồi tiêu tán giữa thiên địa tựa như một ngọn gió thổi qua, không gây ra bất kỳ tổn thương nào.
Lục Châu nói rõ ràng từng tiếng:
“Hắn tên là Minh Thế Nhân, là đệ tử thứ tư của lão phu. Đừng nói là ba khối kim bài, cho dù ngươi dùng vương vị tới đổi cũng không đổi được.”
Tần Đế có chút bất ngờ, không ngờ đối phương lại coi trọng đệ tử như vậy.
Nơi xa, đứng cạnh Ngu Thượng Nhung có mấy đạo thân ảnh, trong đó có Minh Thế Nhân.
Nghe sư phụ nói vậy, trong lòng hắn rất là cảm động, nước mắt nước mũi trào ra, lúng túng nói: “Sư phụ quá xúc động rồi!”
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều nghẹn họng.
“Ách… đừng nhìn ta như vậy chứ.” Minh Thế Nhân gãi đầu.
Đám người không thèm để ý tới hắn nữa.
Trong biệt uyển yên tĩnh một lúc lâu.
Tần Đế vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt trên mặt. Thân là đế vương, hắn đương nhiên sẽ không tuỳ tiện biểu lộ cảm xúc.
“Trí Văn Tử.” Tần Đế gọi.
Trí Văn Tử lập tức cung kính đi tới: “Có thần.”
“Ngươi nói một chút về chuyện của Mạnh phủ đi.” Tần Đế ra lệnh.
“Vâng.”
Trí Văn Tử khom người với Tần Đế, sau đó lại khom người với Lục Châu rồi bắt đầu chậm rãi nói:
“Mạnh tướng quân vốn là tướng tài đắc lực của bệ hạ. Bệ hạ thưởng thức tài năng của hắn, mặc cho hắn điều động tam quân. Thời điểm đó, Đại Tấn quốc cường đại, cấu kết với hai mươi quốc gia khác quấy nhiễu Đại Cầm, khiến dân chúng lầm than. Mạnh tướng quân, Tây tướng quân và Bạch tướng quân cùng nhau dẫn binh, đánh bại Đại Tấn quốc tại Tiêu Sơn, cuộc chiến này vang danh thiên hạ.”
“Đúng lúc này, Mạnh tướng quân đột nhiên giơ cao cờ phản loạn, điều động tam quân với ý đồ giết vua soán ngôi.”
“Trong lúc rối loạn, Tây tướng quân và Bạch tướng quân cùng nhau chém giết hắn. Bệ hạ dùng thủ đoạn kinh thiên chấn nhiếp tam quân, cuộc phản loạn này mới lắng lại.”
“Bệ hạ nhân từ, không muốn xử lý Mạnh phủ. Nào ngờ toàn bộ Mạnh phủ lại gieo rắc lời đồn đại khắp nơi, thậm chí còn cấu kết với dị tộc.”
“Lão tiên sinh có thể ra ngoài nghe ngóng một phen, xem lão bách tính nói gì về Mạnh phủ. Nếu lời của ta có nửa phần dối trá, Trí Văn Tử nguyện nhận lấy cái chết.”
Nói xong hắn quỳ xuống.
Nơi xa, Vu Chính Hải chỉ tay về phía Trí Văn Tử nói: “Nhị sư đệ, ngươi nói người này ngốc thật hay là giả ngốc?”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Theo ý kiến của ta, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, lỡ như trong xương cốt hắn cũng ngốc thì chúng ta trách lầm hắn rồi.”
Minh Thế Nhân từ trên không nhảy xuống, chỉ vào mặt Trí Văn Tử nói: “Tất cả chỉ là lý lẽ của một bên, ngươi muốn nói thế nào mà chẳng được.”
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Minh Thế Nhân. Tần Đế cũng nhìn sang, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc.
“Trẫm nguyện dùng ba khối lệnh bài, mười gốc Huyền Mệnh Thảo, năm khối Huyền Vi Thạch, năm viên Mệnh Cách Chi Tâm cao đẳng để đổi lấy người này.” Tần Đế nói.
Không có thứ gì là không mua được, chỉ có cái giá bỏ ra chưa đủ mà thôi.
Tần Đế một mặt là muốn thăm dò, mặt khác là vì quả thật hắn rất có hứng thú với người trẻ tuổi mang hạt giống Thái Hư này.
Lục Châu đứng lên, trầm giọng nói: “Cho đến bây giờ ngươi vẫn không hiểu được vị trí của mình.”
Vù!
Một chưởng ấn lóng lánh kim quang mang theo lực lượng Thiên Tướng bay tới. Đây là lần thứ hai Lục Châu xuất thủ.
Tần Đế mỉm cười nói: “Trẫm cũng muốn nhân cơ hội này lĩnh giáo một phen.”
Thân ảnh Tần Đế biến mất tại chỗ, chưởng ấn đánh nát cái ghế hắn vừa ngồi.
“Lui lại!”
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử lập tức lùi về sau.
Một giây sau, Tần Đế xuất hiện trước mặt Lục Châu. Khi hắn xuất chưởng, Lục Châu cũng vung tay chưởng tới.
Ầm!
Cương khí giao thoa, tất cả mọi người lập tức gọi ra cương khí hộ thể, không ai dám khinh thường.
Chiến đấu của cường giả cấp bậc cao thường gây ra sức công phá hủy thiên diệt địa, mà bọn hắn đứng cách gần nhất, rất dễ dàng bị liên luỵ.
Hai người liên tục chưởng đối chưởng. Mấy giây qua đi, sắc mặt Tần Đế biến hoá.
Trong lòng bàn tay Lục Châu truyền đến một lực lượng chí cương chí cường. Tần Đế chủ động hủy bỏ chưởng ấn.
Hư ảnh loé lên, hắn trở lại chỗ cũ, trong tay đánh ra một khối quang hoa: “Định Giang Sơn.”
Lục Châu cảm giác được quang hoa quỷ dị phát tán ra sức mạnh kỳ bí khó lường.
Oanh!
Hai chưởng ấn va chạm vào nhau, cương khí càn quét tứ phương. Đám đại nội cao thủ và huynh đệ Trí Văn Tử lập tức bị chấn bay ra sau.
Triệu phủ có diện tích mấy ngàn mét với hơn chục toà biệt uyển cùng vô số cây cối đều bị đánh nát chỉ trong khoảnh khắc.
“Lực lượng thật là cường đại!”
“Phòng thủ!”
Đám người Ma Thiên Các thi triển thần thông, sử dụng các loại cương khí hộ thể và vũ khí để tránh né.
Xung quanh biến thành một mảnh hỗn độn. Chỉ cần một chiêu đã đánh nát toàn bộ Triệu phủ.
Lục Châu và Tần Đế đồng thời bay lên không trung, đứng đối mặt nhau ở khoảng cách xa.
Một chưởng vừa rồi Lục Châu sử dụng gần một phần tư lực lượng Thiên Tướng nhưng cũng chỉ có thể cân bằng với chưởng ấn của Tần Đế. Muốn tạo ra tổn thương cho hắn còn thiếu nhiều lắm.
Có thể thấy thực lực của Tần Đế không hề thua kém chân nhân, thậm chí còn mạnh hơn Thác Bạt Tư Thành rất nhiều.
Tần Đế nói: “Có lẽ ngươi chính là người đã khiến hiện tượng mất cân bằng xuất hiện… Kim liên giới đã rất lâu rồi không có cao thủ.”
Dưới mặt đất, Triệu Dục giận dữ hét: “Ông rốt cuộc muốn làm gì vậy hả?”
Tần Đế rủ mắt nhìn xuống Triệu Dục: “Triệu Dục, đi chiếu cố cho mẫu thân đi.”
“Nếu bà ấy chết thì cũng là do ông giết!”
Triệu Dục vốn cho rằng câu nói này sẽ khiến Tần Đế nghĩ lại, không ngờ Tần Đế lại thản nhiên nói: “Chết rồi thì thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận