Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1834: Nơi thích hợp để tu hành

Lục Châu thấy biểu tình trên mặt Đoan Mộc Điển có vẻ kỳ quái bèn hỏi: “Sao ngươi lại kinh ngạc như vậy?”
“Hầy…” Đoan Mộc Điển thở dài, “Kiếp trước chắc ta mắc nợ ngươi hay gì, hậu đại của ta cũng bị ngươi thuần phục thành đồ đệ ngoan. Lão Lục, ngươi đúng là biết giày vò người khác. Chạy khắp thập đại Thiên Khải Chi Trụ thì thôi đi, ta không nói tới. Bây giờ ngươi còn giết hoá thân của Khương Văn Hư… gia hoả này nổi tiếng là hạng người có thù tất báo đó!”
Lục Châu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn. Lão phu không chủ động gây chuyện với ai nha?
Đoan Mộc Điển lại nói: “Thôi ngươi nói một lần luôn đi, lần này đến Đại Uyên Hiến có phải lại đắc tội ai rồi không?”
Không đợi Lục Châu trả lời, Tiểu Diên Nhi đã không nhịn được mà hừ lạnh: “Cái gì mà đắc tội, là bọn hắn đắc tội với sư phụ ta mới đúng, bọn hắn đáng chết!”
Đoan Mộc Điển hỏi chấm?
Thôi xong, lần này xong thật rồi. Bây giờ rời khỏi Ma Thiên Các có còn kịp không?
Đoan Mộc Điển vò đầu, gàu như bông tuyết bay lả tả xuống đất, đám người lập tức ghét bỏ lùi ra sau né tránh.
Dù gì cũng là đại thánh nhân mà sao thói hư tật xấu gì của phàm nhân ngươi cũng giữ lại hết thế hả?
Đoan Mộc Điển nói: “Lão Lục, ngươi mau chạy trốn đi nha! Lục Ngô!!”
Ngao !
Lục Ngô từ trên trời giáng xuống, ngồi ở bên cạnh đám người.
“Vĩnh viễn cũng đừng quay trở lại bí ẩn chi địa nữa. Cửu liên tuy không an toàn hơn là bao nhưng đất trời bao la, luôn có thể tìm được một chỗ để trú chân. Khi hiện tượng mất cân bằng kết thúc, các ngươi hãy đến Vô Tận Hải, tìm một mảnh đất thất lạc như Trọng Minh Sơn mà khai tông lập phái. Có khi ngươi lại thành một Bạch Đế thứ hai cũng không chừng.” Đoan Mộc Điển nói.
Đầu Lục Châu to như cái đấu, lắc đầu nói: “Nói lung ta lung tung cái gì.”
Lục Châu không thèm để ý tới Đoan Mộc Điển nữa, vung tay áo đi về phía rừng trúc. Những người khác lục tục theo sau.
Đoan Mộc Điển chẳng hiểu ra làm sao. Người cuối cùng đi ngang mặt hắn là Đoan Mộc Sinh. Bước chân Đoan Mộc Sinh bỗng dừng lại.
“Vẫn là người nhà mình đáng tin nha.” Đoan Mộc Điển cảm khái nói.
Đoan Mộc Sinh hừ một tiếng: “Lão tổ tông, tuổi tác và bối phận của ông vượt xa ta, nhưng mà thái độ này thì… ông vẫn nên tỉnh trí lại thì hơn!”
Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương đi về phía rừng trúc, còn không quên quay đầu lại quát: “Lục Ngô, còn ngây ra ở đó làm gì? Đi cùng ta!”
Lục Ngô vốn uy phong lẫm liệt, bị hắn quát một tiếng liền biến thành con mèo nhỏ, nhanh chóng chạy theo sau.
Đoan Mộc Điển câm nín.
Ta bị đoàn đội cô lập a?
Trở về trong sân viện, Lục Châu ngồi lên ghế lắc, nhắm mắt tu hành.
Vu Chính Hải khom người nói: “Sư phụ, chúng đồ nhi đã được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, hẳn là cũng nên tìm một chỗ thích hợp để bế quan. Không đến trăm năm sau, chúng đồ nhi đều có thể thành thánh.”
Lục Châu gật đầu nói: “Vi sư cũng đang có ý đó.”
Hiện tại điều Ma Thiên Các cần làm là giấu tài.
“Sư phụ, nơi đó tốt nhất nên có khu vực phù hợp để thông qua Mệnh Quan. Đồ nhi cảm thấy Ma Thiên Các không phải là lựa chọn tốt nhất.” Vu Chính Hải nói.
“Theo ý ngươi thì nên đi đâu?”
Lục Châu cũng đang suy tư vấn đề này. Lần trước dùng lực lượng của Tử Lưu Ly để bọn hắn thông qua Mệnh Quan, nhưng lần này muốn thăng cấp thánh nhân thì năng lực của Tử Lưu Ly không đủ.
“Đạo trường Nam Sơn có lẽ thích hợp.” Vu Chính Hải đề nghị.
Lục Châu lắc đầu nói: “Câu Thiên Tác Đạo đúng là không tệ, nhưng chưa đủ để giúp các ngươi thành thánh.”
Những người khác nghe vậy cũng suy nghĩ rồi lắc đầu, không chọn được nơi nào phù hợp.
Lục Châu nói: “Có lẽ bên chỗ Trần Phu sẽ thích hợp.”
“Trần Phu?”
“Vi sư tuy có kinh nghiệm thành thánh nhưng không thể áp dụng cho các ngươi. Trần Phu thành thánh đã lâu, lại còn là đại thánh nhân rất có danh vọng ở tịnh đế song liên, có lẽ hắn sẽ giúp các ngươi tìm được nơi thích hợp để thông qua Mệnh Quan.”
Phanh phanh phanh… Chư Hồng Cộng vỗ mạnh hai nắm đấm vào nhau, tâng bốc nói: “Sư phụ anh minh! Không ngờ người lại tìm ra một phương pháp vẹn toàn như vậy.”
Lục Châu nhíu mày. Ngươi vỗ mông ngựa mà sao nghe như đang trào phúng vi sư?
Thấy biểu tình sư phụ không đúng, Chư Hồng Cộng vội nói: “Sư phụ xin nghe đồ nhi nói một lời.”
“Nói đi.”
“Đồ nhi hoàn toàn ủng hộ mọi người cùng đến tịnh đế song liên tu hành. Trừ nơi đó ra, cửu liên này đều có dấu chân của chúng ta, thanh danh sư phụ ai ai cũng đều biết, rất dễ bại lộ hành tung. Chỉ là… đồ nhi có một đề nghị tốt hơn.”
Đám người câm nín.
“Đệ dám chất vấn quyết định của sư phụ?” Minh Thế Nhân lườm hắn một cái.
“Không dám!” Chư Hồng Cộng lập tức xua tay nói, “Hoàng liên xa xôi, tài nguyên phong phú, những năm nay chúng ta đã sưu tập được rất nhiều Mệnh Cách Chi Tâm, đã đủ cho mọi người sử dụng. Hoàng liên chính là nơi tuyệt hảo để tu luyện.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Biết là vậy nhưng hoàng liên lại không có đại thánh nhân. Tu hành ở hoàng liên mười ngàn năm cũng không bằng một lời truyền đạo của thánh nhân. Huống hồ gì việc thông qua Mệnh Quan còn quan trọng hơn, lại có phù văn thông đạo đi thanh liên giới, có thể đi đi về về thoải mái, cũng có thể săn giết hung thú nếu cần.”
Chư Hồng Cộng vỗ trán nói: “Đúng nhỉ, vậy mà đồ nhi không nghĩ tới.”
Minh Thế Nhân cạn lời.
Cái đồ khờ khạo này không bao giờ quên vỗ mông ngựa.
Lúc này Đoan Mộc Điển cũng đi vào trong sân viện hỏi: “Lão Lục, sao ngươi chẳng có vẻ gì là lo lắng Thái Hư sẽ tìm tới cửa thế?”
“Thái Hư đúng là cường đại, nhưng Ma Thiên Các cũng không có ăn chay. Hơn nữa chúng ta không xung đột chính diện với bọn hắn.” Minh Thế Nhân cười nói.
Đoan Mộc Điển thở dài: “Không thể không nói, lần này ngươi đến Đại Uyên Hiến còn có thể bình an vô sự trở về là nhờ công lao rất lớn của Bạch Đế. Nếu không có ngọc bài Bạch Đế, cho dù là Chí Tôn đến Đại Uyên Hiến cũng không thể tuỳ tiện đi ra.”
Nghe vậy, Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Nếu Đại Uyên Hiến cường đại như thế thì vì sao lại cam tâm làm việc cho Thái Hư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận