Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 687

Trước tình cảnh này, Lưu Thương sao có thể không kích động, hào tình vạn trượng.
“Sư phụ… hắn sống lại thật rồi!” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc nói.
Mặc dù đã biết đặc tính của tộc Vô Khải nhưng tận mắt nhìn thấy Lưu Thương hồi sinh vẫn là một cảm giác cực kỳ rung động. Không ngờ trên đời lại có chủng tộc có thiên phú thần kỳ đến thế.
Đám cấm vệ quân không biết những điều này, bọn hắn chỉ cho rằng hoàng đế vốn không chết, một lần nữa đứng dậy tái chiến!
Tám vị trưởng lão thư viện lập tức quỳ xuống. “Xin bệ hạ thay bọn ta chủ trì công đạo!”
Tất cả đều đã kết thúc.
Lục Châu cũng đã quan sát xong. Từ nãy đến giờ Lục Châu lựa chọn không ra tay là vì muốn nhìn xem tộc Vô Khải phục sinh như thế nào, có điểm gì đặc thù, có lẽ sẽ có ích trong việc trị liệu cho Vu Chính Hải.
“Đây chính là tộc Vô Khải?” Lục Châu cuối cùng cũng mở miệng.
Lưu Thương xoay người nhìn sang lão giả đứng phía trước cấm vệ quân và Đoan Mộc Sinh đang chắn trước người lão. Hắn không chút e sợ mà còn cười ha hả nói:
“Cơ Thiên Đạo?”
Lưu Thương tuyệt không chủ quan mà còn lui lại mấy bước, bàn tay nâng lên điều động nguyên khí theo bản năng, phát hiện trong cơ thể rỗng tuếch…
Suýt nữa đã quên, đang mở Thập Tuyệt Trận.
Khắp thiên hạ này có ai đối mặt Cơ lão ma Ma Thiên Các mà không hoảng hốt? Cho dù là vua của một nước như Lưu Thương cũng thế.
Lui vào giữa đám cấm vệ quân, Lưu Thương mới hít sâu một hơi trấn tĩnh lại. “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào! Cơ lão ma, trẫm sẽ lấy mạng các ngươi!”
Hai tay giang ra, Lưu Thương nói tiếp: “Trong Thập Tuyệt Trận chúng sinh bình đẳng. Cấm vệ quân nghe lệnh, bắt Cơ lão ma lại!”
Soạt!
Cấm vệ quân đồng loạt đứng dậy, giơ trường kích trong tay lên. Mấy chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo cũng đồng thời đứng lên.
“Bảo vệ tổ sư gia!”
“Bảo vệ tổ sư gia!”
Bọn hắn không ngốc, nếu tổ sư gia xảy ra chuyện thì tất cả mọi người đều phải chết!
Phương pháp bảo vệ đơn giản nhất chính là tất cả cùng lúc xông lên, kéo dài thời gian cho đến khi Thập Tuyệt Trận tiêu tán, sau đó tổ sư gia sẽ lại là vô địch.
Tư Vô Nhai lắc đầu thở dài. “Đáng tiếc bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giết Lưu Thương.”
Tám vị trưởng lão thư viện đều đứng sang bên cấm vệ quân. Toàn bộ cấm vệ quân trong thành đều được điều động.
Đoan Mộc Sinh như lâm đại địch, khẩn trương nói: “Sư phụ, người lui lại đi! Có mấy vạn huynh đệ của đại sư huynh, chúng ta chắc chắn sẽ thắng!”
Nhưng đúng lúc này Lục Châu lại lạnh nhạt mở miệng. “Lui ra.”
“Sư phụ?”
Thấy Lục Châu không nói gì thêm, Đoan Mộc Sinh nghi hoặc không thôi nhưng cũng không dám tiếp tục ngăn cản, bèn ngoan ngoãn lùi sang bên.
Lục Châu đứng đối mặt với thiên quân vạn mã. Lúc này ai cũng chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể, giết được Cơ lão ma sẽ là vinh diệu bậc nào?
“Muốn giết lão phu?” Lục Châu nhìn về phía đám cấm vệ quân, trong đôi mắt thanh thuý ánh lên vẻ khinh thường.
“Giết ngươi chứ ai, lúc này không giết ngươi thì chờ tới bao giờ?” Lưu Thương vung tay lên.
Mấy trăm tên cấm vệ quân chen chúc lao lên, trường kích trong tay đâm thẳng vào mặt Lục Châu.
Chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo cũng đồng loạt xông tới.
Sắc mặt Đoan Mộc Sinh biến hoá, vừa nâng Bá Vương Thương lên định cất bước lại bị Lục Châu vươn tay cản lại.
Trong mắt mười bảy vị trưởng lão hiện ra dị sắc. Dù không diệt được U Minh Giáo, chỉ cần giết được đại ma đầu đệ nhất đương thời thì hoàng thất đã xem như đại thắng.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nín thở khẩn trương. Cấm vệ quân càng lúc càng tiến đến gần.
Khi bọn hắn chạy đến trước mặt Lục Châu…
“Dù ngươi có ngàn vạn tính mệnh cũng phải đền mạng cho đồ nhi của lão phu!!”
Có thể giết được ngươi một lần thì sẽ giết được lần thứ hai.
Lục Châu nâng tay lên đánh ra một chưởng. Hắn không chia nhỏ lực lượng phi phàm ra để chiến đấu mà ngang nhiên tung chưởng, quả quyết dứt khoát không chút dây dưa!
Chưởng ấn màu xanh lam cao bằng thân người quét tới. Oanh!
Đại Trùng Hư Bảo Ấn đâm vào đám cấm vệ quân, mấy trăm người bị đánh bay ra ngoài. Chưởng ấn tiếp tục đâm về phía trước, phàm là đụng phải kẻ nào thì kẻ đó đều bị đánh lui… chỉ trong chớp mắt chưởng ấn đã đến trước mặt Lưu Thương.
Trong Thập Tuyệt Trận vì sao lại có thể thi triển chưởng ấn?
“Chuyện này sao có thể?” Lưu Thương kinh hoảng nhấc tay.
Ầm!
Hai tay hắn yếu ớt như một đứa trẻ bị chưởng ấn răng rắc bẻ gãy, chưởng ấn tiếp tục lao vào lồng ngực hắn, lôi kéo hắn bay vọt ra sau đâm sầm vào tường thành!
Sau đó chưởng ấn từ từ tiêu tán.
Lưu Thương bị đánh lún sâu vào trong vách tường, trong mắt tràn ngập nỗi kinh ngạc và sợ hãi.
Trong Hoàng thành, đám người U Minh Giáo, mười bảy vị trưởng lão và đám tu hành giả trung lập kia đều ngây người đứng trơ ra như phỗng.
Bọn hắn cho rằng mình bị hoa mắt hoặc gặp phải ảo giác, ai nấy đều hung hăng dụi mắt rồi trợn trừng lên nhìn lại lần nữa. Hoàng đế Lưu Thương dạng tay dạng chân hình chữ đại nằm trong vách tường, trên mặt chỉ còn tuyệt vọng.
Hoàng thành lập tức rơi vào yên tĩnh. Không khí trong Thập Tuyệt Trận bị đè nén đến mức khó thở, mọi người bắt đầu bị ù tai.
Giây phút yên lặng ngắn ngủi qua đi, trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện cùng một câu hỏi: Vì sao Cơ Thiên Đạo có thể thi triển chưởng ấn?
Sao bảo trong Thập Tuyệt Trận chúng sinh bình đẳng cơ mà?
Sao bảo nguyên khí bị ngăn chặn, ai cũng biến thành phàm nhân mà?
Sao bảo chiến đấu hoàn toàn dựa vào thân thể và man lực mà?
Lại xạo tró rồi?
Có người hoài nghi Thập Tuyệt Trận bị hỏng bèn lục tục thử nghiệm điều động nguyên khí. Đáng tiếc đan điền khí hải rỗng tuếch, cho dù làm thế nào cũng không gọi ra được một tia nguyên khí.
Kể từ đó, một tu hành giả tiến vào giữa đám phàm nhân sẽ là tràng cảnh gì?
Trong Thập Tuyệt Trận, hắn chính là thần!
...
“Khụ khụ…”
Lưu Thương kẹt trong vách tường ho khan mấy tiếng, tiếng ho kéo tất cả mọi người từ trong suy nghĩ trở về.
Đám cấm vệ quân cũng dần tỉnh táo lại, chỉnh đốn đội ngũ chuẩn bị tiến công lần nữa. Nhưng khi bọn hắn vừa ngẩng đầu…
Lại là một chưởng ấn màu xanh lam bay tới, lại là Đại Trùng Hư Bảo Ấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận