Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 806

Nếu chỉ có hung thú xâm lấn, Lục Châu sẽ không làm vậy. Nhưng nay sứ giả của hồng liên giới đã đến khiến Lục Châu thay đổi chủ ý. Cho đến nay Đại Viêm vẫn chưa thực sự xuất hiện cửu diệp chân chính. Nếu hồng liên giới xâm lấn thì làm sao kim liên giới có năng lực chống cự?
Phan Ly Thiên khom người nói: “Các chủ, xin người hãy thận trọng!”
“Các chủ xin thận trọng!” Ba vị trưởng lão cũng phụ hoạ.
Đây hoàn toàn không phải việc nhỏ. Nhưng biểu tình trên mặt Lục Châu vẫn không thay đổi. “Lão phu đã quyết.”
Hiện tại Lục Châu chưa phải là cửu diệp, nhưng sớm muộn gì hắn cũng có thể đột phá. Theo tiến độ trước mắt thì ngày Lục Châu đột phá cửu diệp sẽ không xa. Đến lúc đó chắc chắn sẽ kinh động mọi người, nếu vậy chẳng thà hắn lấy danh nghĩa đi truyền đạo, thể hiện phương pháp khai cửu diệp cho mọi người cùng xem. Đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Lão phu có cáo già quá không?
Các tu hành giả có mặt trong phòng nghị sự lập tức cung kính quỳ xuống hô: “Tổ sư gia lòng mang thiên hạ, là tấm gương của tất cả chúng ta!”
[Ting ! thu hoạch được 10 người thành kính lễ bái, ban thưởng 10 điểm công đức.].
[Sau khi tấn thăng bát diệp, thành kính lễ bái chỉ nhận được 1 điểm công đức ban thưởng.].
Lục Châu nhíu mày. Hệ thống đúng là thích hố người chơi. Thôi, hôm nay giết Man Man và Cố Minh cũng kiếm được không ít, nên bắt đầu chuẩn bị để đột phá cửu diệp rồi.
Lục Châu đứng lên.
Đúng lúc này, một đệ tử U Minh Giáo từ bên ngoài vội vã chạy vào, thở hổn hển nói: “Tổ sư gia, bên ngoài… bên ngoài…”
Đà chả Kha Thanh Hạo cau mày: “Bên ngoài làm sao? Lại có hung thú xâm lấn à?”
“Không phải không phải, lão bách tính… lão bách tính…”
Lục Châu liếc nhìn một cái rồi chắp tay sau lưng, bước ra ngoài: “Đi ra ngoài xem.”
Đám người cung kính đi theo sau. Tiêu Vân đứng bên cạnh Sở Nam vừa định mở miệng đã nghe Sở Nam hạ giọng nói: “Cơ tiền bối ghét nhất là người lật lọng, đến giờ mà ngươi còn mong vào được Ma Thiên Các?”
Tiêu Vân lập tức ỉu xìu.
Ra khỏi phủ thành, thanh âm huyên náo vang vọng khắp nơi.
Cửa vừa mở ra, lão bách tính tụ tập bên ngoài lập tức thành kính quỳ xuống bái lạy.
“Cảm tạ tổ sư gia!”
“Cảm tạ tổ sư gia!”
[Ting — thu hoạch được 520 người thành kính lễ bái, ban thưởng 520 điểm công đức.].
Lục Châu bước ra ngoài.
[Ting — thu hoạch được 1.100 người thành kính lễ bái, ban thưởng 1.100 điểm công đức.].
Đi tới đầu đường, Lục Châu nhìn quanh bốn phía. Cảnh tượng này khiến hắn cảm thấy khá bất ngờ, trong đầu lập tức nghĩ đến một câu nói của người Địa Cầu: Có được lòng dân là có được thiên hạ.
Ma đạo thì đã làm sao?
Lục Châu đạp không bay lên không trung, xung quanh đều là bách tính chen chúc mà đứng. Sóng âm lăn lộn vang lên:
“Có lão phu ở đây, trời này không sập được.”
Bên tai lại truyền đến tiếng thông báo nhận được lễ bái, trong chớp mắt Lục Châu thu hoạch được hai mươi ngàn điểm công đức.
Khắp nơi đều là bách tính đang quỳ lạy. Không ai quan tâm hắn là ma đạo hay chính đạo. Lời Lục Châu kèm theo sóng âm truyền vào tai mỗi người, mang lại lòng tin cực lớn cho bọn họ.
Xuyên Vân phi liễn từ xa bay tới. Thấy phi liễn, ai nấy đều lộ vẻ sùng bái và kính sợ.
Chỉ có một người che ngực lui về sau một bước. Tiêu Vân đau lòng muốn chết. Chỉ thiếu một chút thôi là hắn đã được gia nhập sơn môn Ma Thiên Các rồi!
Lục Châu chắp tay đạp không bước lên phi liễn. Tư Vô Nhai và ba vị trưởng lão cũng tiến vào, duy chỉ có Tả Ngọc Thư là khom người nói:
“Huynh trưởng xin cứ đi trước, lão thân sẽ đến thẳng Thần Đô. Việc của Thái Hư Học Cung cứ giao cho lão thân là được.”
“Tốt lắm.” Lục Châu nhàn nhạt đáp ứng.
Phi liễn chậm rãi quay đầu bay về Lương Châu Thành.
Trong phi liễn, Tư Vô Nhai vẫn còn cảm thấy khó hiểu với quyết định của sư phụ, bèn khom người hỏi:
“Sư phụ, đồ nhi còn một việc chưa rõ ràng.”
“Vi sư biết ngươi muốn hỏi chuyện gì.” Lục Châu bình tĩnh nói. “Vi sư muốn truyền đạo cho thiên hạ là vì hy vọng tu hành giả Đại Viêm có thể nhanh chóng tiến vào cảnh giới cửu diệp. Cự điểu Man Man chỉ mới là sự bắt đầu của hàng loạt tai nạn. Nếu không có khả năng đối kháng, nhân loại làm sao có thể sinh tồn?”
“Nhưng mà dị tộc lại có ưu thế khi trảm kim liên. Nếu để bọn hắn biết tới phương pháp tấn thăng cửu diệp…” Tư Vô Nhai cho đến bây giờ vẫn chưa hề yên tâm với đám người dị tộc.
“Sau khi sự tình mười hai nước liên minh kết thúc, đa số các tu hành giả cao giai của dị tộc đều đã trọng thương. Nay ốc còn không mang nổi mình ốc, trong một khoảng thời gian dài bọn hắn sẽ không gây ra động tĩnh. Hơn nữa, hung thú bắt đầu xâm lấn con người, dị tộc lại thiếu thốn cao thủ, bọn hắn không chỉ không dám ngấp nghé Đại Viêm mà còn sẽ tìm tới thần phục, tìm kiếm người bảo vệ mình.” Lục Châu nói.
“Vậy nếu bọn hắn thành công đột phá cửu diệp…”
“Đừng lo lắng, chẳng lẽ mười đệ tử Ma Thiên Các của lão phu còn không bằng bọn hắn hay sao?”
Nghe sư phụ nói thế, Tư Vô Nhai không khỏi cảm khái. “Sư phụ ký thác kỳ vọng vào chúng đồ nhi, chúng đồ nhi nhất định sẽ dốc toàn lực.”
“Ngươi vốn là người tự tin… Chuyện này cũng nên tin tưởng vào bản thân mình.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi minh bạch… Đa tạ sư phụ dạy bảo.”
[Ting ! dạy dỗ Tư Vô Nhai, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Tư Vô Nhai lại hỏi: “Sư phụ định sẽ truyền đạo lúc nào và ở đâu? Để đồ nhi đi chuẩn bị trước.”
Lục Châu vuốt râu suy nghĩ. Trước mắt hắn cần phải tích góp thêm không ít điểm công đức. Trong đoạn thời gian này chỉ cần tích luỹ thật nhiều Thẻ Nghịch Chuyển là đủ.
Nửa năm? Quá lâu, bánh cũng nguội lạnh hết rồi.
Suy nghĩ một lát, Lục Châu nói: “Tạm thời định vào ba tháng sau.”
“Vâng.”
Ba vị trưởng lão cũng đồng loạt gật đầu.
Lục Châu nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, khẽ nói: “Trở về Ma Thiên Các.”
“Tuân mệnh.”
Cùng lúc đó, tin tức Ma Thiên Các đánh giết Man Man truyền đi khắp tu hành giới. Tổ sư gia Ma Thiên Các lại lần nữa ngăn cơn sóng dữ, đánh giết cự điểu bảo vệ bách tính.
Đồng thời, tin tức tổ sư gia vì muốn trợ giúp tu hành giả Đại Viêm chống cự lại sự xâm lăng của hung thú, ba tháng sau sẽ truyền đạo phương pháp đột phá cửu diệp cũng nhanh chóng lan truyền.
Các dịch trạm từ lớn tới bé trên khắp Đại Viêm đều đang thảo luận việc này.
“Nghe nói ba tháng sau tổ sư gia Ma Thiên Các muốn truyền đạo cho thiên hạ.”
“Người trí tuệ bác ái như thế… thật khó tưởng tượng trước đây thế nhân lại thống hận Ma Thiên Các.”
“Đó là do lão hoàng đế suốt ngày nói xấu Ma Thiên Các, hơn nữa tên Lưu Thương kia còn là đồ giả mạo.”
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Một người trẻ tuổi đầu đội mũ đỏ ngồi trong góc đặt chung trà trong tay xuống, khẽ hỏi: “Xin hỏi vị huynh đài này, tổ sư gia mà các vị đang nói tới là ai thế?”
Soạt.
Soạt.
Tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn người này, ánh mắt kỳ dị như đang nhìn một tên thiểu năng.
Không ai đáp lời hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận