Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 966

Mạnh Trường Đông nói:
“Từ lần trước quan sát tình hình kim liên giới, có thể thấy người của Thiên Vũ Viện đặt trận pháp trên Không Liễn. Không Liễn cách xa trận chiến nên hẳn là không bị phá hỏng, trận văn ở đó có thể sử dụng được. Chỉ là đối phương không có phù chỉ, không biết có thể nhìn thấy chúng ta không.”
Vu Chính Hải vui mừng nói: “Vậy thì còn chờ gì nữa, chúng ta làm thử đi.”
Mạnh Trường Đông gật đầu, lấy phù chỉ trong rương ra, vừa hoạ trận vừa nói:
“Đống phù chỉ này đều đã được khắc hoạ xong, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Chỉ cần đặt phù chỉ xuống đúng vị trí đã khắc hoạ dưới đất là có thể sử dụng, không cần phải khắc hoạ thêm.”
Vu Chính Hải gật đầu tán thưởng. “Có đạo lý. Sư phụ thật sáng suốt khi thu nhận Mạnh hộ pháp.”
Khắc hoạ trận pháp xong, Mạnh Trường Đông lấy ra mười tấm cực phẩm phù chỉ rồi thiêu đốt. Mấy trăm đạo ấn phù bay ra thôi động trận pháp. Ấn phù tạo thành màn hình trong suốt giữa không trung.
Trong màn hình xuất hiện một đám người, ai nấy đều lộ vẻ tò mò: “Thất sư đệ, món đồ rách nát này là thứ dùng để vượt qua Vô Tận Hải thật à?”
“Tứ sư huynh, đây không phải là món đồ rách nát. Ta đã nghiên cứu ba ngày, hồng liên giới có thể tạo ra vật này tuyệt đối mất trăm công nghìn sức.”
“Không phải đệ cũng đã tạo ra Thuỷ Toa đó sao?”
“Tốc độ và sức chứa của Thuỷ Toa hoàn toàn kém xa Không Liễn…”
Lúc này, Chư Hồng Cộng đứng gần đó bước về phía hai người, vẻ mặt trông như đang cực kỳ nhàm chán: “Hồng liên giới thật sự rất lợi hại?”
“Trước mắt chúng ta hiểu biết quá ít về hồng liên giới, nhưng ta cảm nhận được nơi đó mạnh hơn kim liên giới rất nhiều.” Tư Vô Nhai đáp.
“Vậy toi đời, sư phụ và hai sư muội đến đó nhất định sẽ bị đánh thành đầu heo.” Chư Hồng Cộng nhún vai.
Tiểu Diên Nhi lập tức chỉ tay vào Chư Hồng Cộng, bĩu môi tố cáo: “Sư phụ, bát sư huynh lại nói xấu sau lưng người kìa!”
Nghiệt đồ này. Ba ngày không đánh là hắn nhảy lên đầu lão phu ngồi rồi.
Mạnh Trường Đông tiện tay đốt thêm một tấm phù chỉ. Hình ảnh tiếp tục được duy trì.
Ở phía xa, một toà pháp thân kim liên cao mười lăm trượng đột nhiên hiện ra sừng sững giữa trời, Bàn Long Trượng xoay tròn quanh pháp thân toả sáng rực rỡ.
Đám người Tư Vô Nhai chỉ quay đầu nhìn thoáng qua rồi quay lại tiếp tục quan sát Không Liễn.
Thấy cảnh này, Diêu Thanh Tuyền âm thầm líu lưỡi. Pháp thân cửu diệp xuất hiện mà không ai xem ra gì?
“Xin hỏi cửu tiên sinh, hình ảnh này là…” Diêu Thanh Tuyền khiêm tốn hỏi.
“Nơi đó chính là Ma Thiên Các… Người có gương mặt béo tròn là bát sư huynh của ta, người sờ sờ cằm trông không giống người tốt là tứ sư huynh, vị này là thất sư huynh. Pháp thân kia là của Tả trưởng lão, xem dáng vẻ bọn họ không đoái hoài đến, hẳn là Tả trưởng lão đã sớm tấn thăng cửu diệp, bọn họ nhìn đến chán rồi.” Tiểu Diên Nhi phân tích.
Công nhận, nha đầu này nói rất có lý, hoàn toàn logic không có sơ hở.
Tư Vô Nhai đột nhiên quay đầu nhìn về phía sư phụ. “Trận văn đang được điều động, mau lấy phù chỉ tới.”
Mạnh Trường Đông cả kinh, lại đốt thêm một tấm phù chỉ. “Sao hắn biết được trận pháp đang được điều động?!”
“Đây là thất sư huynh của ta. Đừng nói ta khoác lác, toàn bộ người Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai cộng lại cũng không thông minh bằng thất sư huynh của ta đâu.” Tiểu Diên Nhi tự hào nói.
Khụ khụ… Hơi lố rồi đó, nha đầu.
Lục Châu bèn mở miệng nói: “Đồ nhi này của lão phu rất thích nghiên cứu nan đề, cũng giống như Lạc Tuyên của Thiên Vũ Viện.”
Mạnh Trường Đông tán thán: “Không ngờ Ma Thiên Các lại có nhân tài như thế, bội phục!”
Đúng lúc này, Tư Vô Nhai trong màn hình bắt đầu thiêu đốt phù chỉ. Ấn phù bay lượn quanh trận pháp trên Không Liễn, hình ảnh bên phía Lục Châu xuất hiện.
Minh Thế Nhân, Tư Vô Nhai, Chư Hồng Cộng, Chu Kỷ Phong, Phan Trọng và các nữ tu đồng loạt xông tới.
“Sư… sư phụ?” Minh Thế Nhân kinh ngạc hô lên.
Tư Vô Nhai cực kỳ mừng rỡ: “Quả nhiên là trận pháp dùng để truyền tin… Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Minh Thế Nhân lập tức quỳ xuống: “Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Những người khác cũng vội vàng hành lễ: “Bái kiến Các chủ!”
Bốn vị trưởng lão và Đoan Mộc Sinh cùng Diệp Thiên Tâm không có mặt, chỉ còn lại mỗi Chư Hồng Cộng đang đứng như trời trồng.
Ngay sau đó, Chư Hồng Cộng quỳ rạp người xuống, trán chạm đất, hai tay nâng lên đặt ngang đỉnh đầu, run rẩy cầu xin:
“Sư, sư phụ… tha mạng a!”
“Đứng lên rồi nói.” Lục Châu phất tay.
Mọi người trong Ma Thiên Các lục tục đứng lên. Chư Hồng Cộng cũng bò dậy.
Lục Châu nhíu mày. “Vi sư có cho ngươi đứng lên chưa?”
Chư Hồng Cộng run rẩy, vội vàng nói: “Đồ nhi chỉ đang điều chỉnh vị trí… Quỳ ở chỗ này người có thể nhìn thấy thành ý sám hối của đồ nhi rõ ràng hơn.” Nói xong hắn lập tức quỳ rạp xuống đất.
Vu Chính Hải nâng tay lên che mắt.
Khoảng thời gian này sư đồ năm người ở hồng liên giới tạo ra uy vọng lớn biết bao nhiêu, đối với người của hồng liên giới thì Ma Thiên Các là nơi cao cao tại thượng không thể xâm phạm.
Nhưng hành động này của lão bát đạp đổ hết uy danh Ma Thiên Các rồi.
Tuy vậy, Diêu Thanh Tuyền lại chỉ thấy kinh ngạc. Người của Ma Thiên Các đều là cao thủ, nhưng đứng trước mặt Lục tiền bối đều thành kính như thế… địa vị và uy tín của ngài không cần nghĩ cũng biết.
“Tình hình Ma Thiên Các thế nào rồi?” Lục Châu hỏi.
Tư Vô Nhai biết rõ phù chỉ quý giá, thời gian cấp bách nên nói nhanh: “Cửu châu đã định, nay Đại Viêm được Thừa Hoàng che chở, lục sư tỷ thiên hạ vô song, hung thú và dị tộc không làm gì được chúng ta.”
“Tả Ngọc Thư đã vào cửu diệp?” Lục Châu chỉ hỏi một người, tránh bại lộ quá nhiều nội tình Ma Thiên Các.
“Tả trưởng lão đã sớm vào cửu diệp, ngày ngày đều đang tập quen với lực lượng mới.” Tư Vô Nhai thấy sau lưng sư phụ có rất nhiều gương mặt lạ nên cố ý không nói nhiều, sư phụ hỏi gì hắn mới đáp nấy.
“Gần đây hồng liên giới sẽ xâm lấn kim liên giới, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn.”
“Sư phụ yên tâm, có đồ nhi toạ trấn, Ma Thiên Các sẽ được bảo đảm an toàn.” Tư Vô Nhai nở nụ cười tự tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận