Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 347: Thế nào là ma? (1)

“Để ta!”
Một tên tướng quân khác cầm đao lao tới.
Trong Thập Tuyệt Trận, chúng sinh bình đẳng. Tuy nói là không có nguyên khí thì các tu hành giả đều như nhau, nhưng vạn vật trên thế gian này nào có thứ tuyệt đối công bằng?
Lục Châu thủ thế bước tới.
"Sư phụ cẩn thận!"
"Sư phụ!"
Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt đồng thời kinh hô.
Trên lưỡi kiếm sáng choang của Vị Danh Kiếm ánh lên hàn mang, lực lượng phi phàm màu xanh nhạt thoáng hiện ra.
Lục Châu cầm nghiêng Vị Danh Kiếm bốn mươi lăm độ, xoẹt qua lưỡi đao của tên tướng quân rồi cứa vào cổ hắn.
Sau đó Lục Châu đứng im không động, cảm thụ lực lượng phi phàm còn lại của Thiên thư. Vì Lục Châu không sử dụng thần thông nên lực lượng phi phàm tiêu hao cực ít, chỉ cỡ như một giọt nước nhỏ khiến trạng thái tinh thần của hắn trở nên sung mãn dị thường.
Leng keng!
Đại đao đứt ra làm hai, một nửa rơi xuống. Tên tướng quân trừng to mắt, bờ môi run rẩy: “Chuyện này… sao có thể?”
Hắn không hít vào được, chỉ có thể thở ra, máu tươi chảy ào ào từ vết cắt nơi cổ họng.
“Một mạng này là vì đồ nhi Chiêu Nguyệt của lão phu.”
Phịch!
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
Lưu Hoán cũng nhận thức được sự tình nghiêm trọng, bèn đứng lên nói: “Ngươi, cả ngươi nữa, cùng tiến lên!”
“Mạt tướng lĩnh mệnh!” Hai tên tướng sĩ vọt lên.
Lúc này, mọi mánh khoé đều không còn ý nghĩa. Thứ thật sự quyết định thắng bại chỉ có một, đó là thuật giết người.
Tiểu Diên Nhi bỗng nhiên nhận ra lý do tại sao sư phụ lại bắt bọn họ khi tu luyện không được sử dụng nguyên khí… Chính vì người biết đến một ngày bọn họ sẽ gặp phải loại chiến đấu này.
Lục Châu ung dung không vội, bàn tay vẫn nắm chặt Vị Danh Kiếm, nhẹ nhàng bước tới theo một góc độ quỷ dị, chém ngang người hai tên tướng sĩ!
Soạt!
Soạt!
Đây là âm thanh Vị Danh Kiếm chém nát khôi giáp.
“Hai mạng này là vì Giang Ái Kiếm.”
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
Mí mắt Mạc Ly không ngừng giật giật, nàng ta sợ hãi lui ra sau mấy bước.
Lục Châu vân đạm phong khinh cầm Vị Danh Kiếm chậm rãi bước tới, không nhanh không chậm, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Những người đóng vai trò là tai mắt cho Giang Ái Kiếm quanh năm hành tẩu trên mũi đao, gần vua như gần cọp, không biết lúc nào sẽ mất mạng.
Từ một khắc khi bọn họ quyết định phò tá cho Giang Ái Kiếm thì đã biết mình có thể sẽ chết…
Sinh như lông hồng, tử như gió nhẹ. Có lẽ vĩnh viễn sẽ chẳng có ai nhớ đến bọn họ. Nhưng bọn họ vẫn thấy chết không sờn, cam nguyện đi theo hắn.
Nghe được lời này của Lục Châu, trong lòng Giang Ái Kiếm ngổn ngang trăm mối. Ấn tượng của hắn về vị Cơ lão ma Ma Thiên Các này lại thay đổi lần nữa.
Thế nào là ma? Vì sao lại là ma?
Lấy mạng người khác, phá hỏng đạo pháp, coi thường đạo đức kinh văn thì bị gọi là ma?
Như vậy kẻ sống lâu trên đời đều là ma đạo cả.
“Ngươi! Cả ngươi nữa! Ta muốn xem xem hắn có thể chống đỡ được đến chừng nào!”
Lần này hai tên tướng quân thông minh hơn, chia ra hai đường trái phải để tấn công, tạo thành thế vây công.
Tuy bọn hắn không thể điều động nguyên khí nhưng vẫn tạo ra đao phong chém tới. Tố chất của người bình thường không thể nào so được với tu hành giả đã trải qua Thối Thể cảnh.
Bàn chân giẫm mạnh, tay cầm đao bổ xuống!
Lục Châu đứng tại chỗ xoay vòng, Vị Danh Kiếm trong tay cũng đâm ra.
“Hả?” Hai tên tướng quân đánh ra chiêu thức đều bị hoá giải toàn bộ.
Tựa như là ảo giác, Vị Danh Kiếm tránh được lưỡi đao rồi xuyên qua thân ảnh của một người.
Soạt!
Sau đó rút ra, xoay vòng đâm ra một nhát nữa!
Soạt!
Hai tên tướng quân đứng chết sững, đao vẫn còn cầm trên tay nhưng không còn động đậy, miệng há to, mắt nhìn trừng trừng phía trước nhưng không còn tiêu cự.
Bọn hắn cảm thấy sinh mệnh của mình đang trôi dần đi… từ hô hấp đến nhịp tim đều trở nên khó khăn…
Mùi máu tươi đập vào mặt. Không rõ là của mình hay của người.
Bọn hắn không còn nghĩ tới việc Cơ lão ma làm sao làm được, tất cả đã không còn quan trọng. Khi ngã xuống, đất trời quay cuồng, xung quanh chìm vào bóng đêm vô tận.
Lại có thêm hai người vẫn lạc.
“Hai mạng này là vì đồ nhi Minh Thế Nhân của lão phu.”
Thêm hai ngàn điểm công đức được thông báo nhưng Lục Châu chẳng hề dao động.
Ánh nắng chói lọi đâm vào mắt khiến đám người không thể nhìn thẳng.
Ngay cả mùi máu tươi cũng trở nên cực kỳ gay mũi.
Thuận Thiên Uyển vốn là nơi hoa cỏ tươi mát, nay đột nhiên biến thành chốn chém giết máu tanh.
Không có nguyên khí hoa lệ, không có cương khí chói mắt. Chỉ có chém giết và xác chết phơi thây!
Đôi mắt Lục Châu chỉ nhìn chằm chằm vào Mạc Ly.
Liên tục chết sáu người đã khiến bọn hắn chột dạ, hơn nữa sáu người này lại không phải là tiểu nhân vật mà là tướng quân của cấm vệ quân!
Mạc Ly như người bừng tỉnh mộng, lập tức phất tay: “Các vị tướng quân mau lui lại!”
Bốn tên tướng quân còn lại nhanh chóng lui ra sau. Lúc này dù có là cao thủ lợi hại bậc nào cũng không làm nên trò trống gì, chẳng bằng để đám binh lính bình thường xông lên.
Trong lịch sử đã có biết bao nhiêu nhân vật anh hùng bị chiến thuật biển người nhấn chìm. Kỹ xảo có cao siêu tới mức nào cũng không thể chống lại công kích từ nhiều người đến thế.
“Giết Cơ lão ma, tiền thưởng vạn lượng, ngày sau phong hầu bái tướng!”
Lời này để lộ ra hai tầng ý nghĩa: một, Lưu Hoán hắn chắc chắn phải diệt trừ Ma Thiên Các; hai, hắn muốn xưng đế.
Có trọng thưởng tất có dũng phu!
Đám binh sĩ gần đó tay cầm trường kích lao vọt lên.
“Lão tiền bối, ta tới giúp ngài!” Giang Ái Kiếm đứng ra. Vì để che giấu tai mắt người khác nên hắn không mang theo Long Ngâm Kiếm, trông dáng vẻ có hơi đơn bạc.
Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt cũng bước lên.
“Chẳng phải chỉ là giết người thôi sao… đã lâu rồi chưa có lại cảm giác này.”
“Còn có ta nữa, sư huynh sư tỷ!” Tiểu Diên Nhi nhảy ra trước mặt mọi người.
Đều đã đủ mặt.
Lục Châu nói: “Các ngươi bảo vệ tốt bản thân là được.”
Minh Thế Nhân rất thông minh và nhạy bén, hắn thầm nghĩ sư phụ lão nhân gia người tuổi tác đã cao sao sức chiến đấu vẫn còn lợi hại như vậy? Liếc mắt nhìn Vị Danh Kiếm trong tay sư phụ một cái, Minh Thế Nhân lập tức nhận định, thanh kiếm này không hề đơn giản nha!
Sư phụ đúng là sư phụ, có ngàn năm lịch duyệt và át chủ bài, đám thanh niên tóc xanh này sao có thể so sánh được với người?
Minh Thế Nhân và Giang Ái Kiếm lập tức có lòng tin rất lớn.
Ánh mắt Lưu Hoán trầm xuống, cánh tay vung lên. Đám binh sĩ đông đảo lập tức xông tới.
Vị Danh Kiếm trong tay Lục Châu khẽ rung động. Kỹ xảo giết người và lịch duyệt ngàn năm phảng phất như đã hoà cùng một thể với hắn trong giây phút này.
Mỗi một kiếm chém ra lại lấy đi một mạng người, thẳng tiến về phía Mạc Ly!
Thân hình Lục Châu như điện, chớp nhoáng xuất hiện giữa đám binh sĩ.
Choang choang phanh phanh…
Trường kích đứt đoạn rơi đầy đất, Vị Danh Kiếm lướt tới đâu, nơi đó chỉ còn lại vong hồn dưới kiếm!
Binh lính vẫn ùa lên như từng đợt sóng…
Cảnh tượng trước mắt khiến người ta nhìn mà choáng váng.
Lục Châu né chiêu như con lật đật, khi thì nghiêng bên trái, khi thì ngả sang phải, Vị Danh Kiếm trong tay liên tục huy động không ngừng.
Chiêu thức cực kỳ gọn gàng, không hề hoa mỹ dài dòng… Cho đến khi người cuối cùng ngã xuống!
Thuận Thiên Uyển rốt cuộc lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu vẫn giữ thần thái tự nhiên lãnh đạm, tay cầm Vị Danh Kiếm chốc xuống, mũi kiếm rỉ ra từng giọt máu tươi nhỏ ‘tách tách’ xuống mặt đất.
Rốt cuộc… tất cả mọi người đều sợ hãi, không một ai dám tiếp tục công kích.
Rất nhiều binh sĩ tay cầm trường kích… không ngừng lui lại.
Lục Châu không hề quay đầu. Hắn vững vàng tiến về phía trước, đám binh sĩ lập tức né sang hai bên chừa thành một lối đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận