Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 826

Tư Vô Nhai tiếp tục cất cao giọng nói: “Vì để cam đoan việc truyền đạo tiến hành thuận lợi, các vị cần phải thoả mãn những điều kiện sau mới được vào Ma Thiên Các !”
Các tu hành giả lộ ra biểu tình ‘quả nhiên là thế’. Ma Thiên Các đâu phải nơi mà ai ai cũng có thể vào.
“Thứ nhất, tu hành giả từ ngũ diệp trở lên mời bước sang bên trái, tiến vào trong bình chướng, gọi ra pháp thân.”
Nghe vậy, mấy trăm tu hành giả bay sang bên trái, trên mặt tràn đầy hưng phấn. Mặc kệ là ở đâu, tu hành giả ngũ diệp trở lên đều là lực lượng trung kiên nhất của tu hành giới.
Những người còn lại lộ vẻ mất mát, nhưng trong lòng cũng hiểu được điều này nên không oán trách gì. Chỉ mỗi điều kiện này thôi cũng đã đánh rớt đại đa số mọi người.
“Thứ hai, tu hành giả từ nhất diệp đến tứ diệp, tuổi không quá năm mươi mời bước sang bên phải, tiến vào bình chướng, gọi ra pháp thân.”
Lần này chỉ có mười mấy tu hành giả bay ra. Nhưng như vậy đã đủ để bọn họ vô cùng vui vẻ.
“Thứ ba, những người trong vòng mười năm tiến vào Thần Đình cảnh, năm năm tiến vào Phạn Hải cảnh, mời bước lên phía trước, tiến vào bình chướng, gọi ra pháp thân.”
Lần này chỉ có hai, ba người bay ra.
Lúc này đột nhiên có người lên tiếng: “Xin hỏi thất tiên sinh, ngài làm sao phán đoán bọn họ là thật hay giả? Ta cũng có thể nói mình trong vòng năm năm tiến vào Phạn Hải cảnh mà.” Người này đứng trong nhóm người bị đào thải.
Tư Vô Nhai gật đầu đáp: “Ta có công pháp Mạc Cốt Đoạn Linh có thể kiểm trắc điều này. Nếu ai lỡ nói dối thì bây giờ hãy ngoan ngoãn lui ra ngoài, ta sẽ không truy cứu…”
Ánh mắt Tư Vô Nhai đảo qua đám người đứng bên phải và phía trước.
Lúc này có hai người đứng bên phải khẽ run rẩy, cầu xin nói: “Thất tiên sinh thứ tội, thất tiên sinh thứ tội… Ta sai rồi, ta rời khỏi đây ngay!”
Mọi người khinh bỉ nhìn hai người kia rời khỏi đội ngũ. Đúng là kiểu người gì cũng có.
“Những người còn lại xin mời trở về đi…”
Tư Vô Nhai quay đầu đi về phía bình chướng. Những người được lựa chọn đều nhanh chân theo sau.
Các tu hành giả không đạt quy chuẩn đương nhiên sẽ không rời đi mà lui lại, đứng từ xa quan sát Ma Thiên Các.
Đến cửa khẩu bình chướng.
“Các vị, mời.”
Từng tu hành giả nối đuôi nhau bước vào.
“Thiên Tông, Nam Cung Vệ.”
“Vân Tông, Phong Nhất Chỉ.”
“Hoa Gian Phái, Trương Chỉ Thuỷ.”
Mỗi một tu hành giả bước vào đều tự giới thiệu và gọi ra pháp thân cỡ nhỏ để chứng minh thực lực của mình, thuận lợi tiến vào trong bình chướng.
“Cổ Thánh Giáo, Giải Khai.”
Pháp thân sáng lên. Người khác chỉ bày ra pháp thân cỡ nhỏ, duy chỉ có mình Giải Khai là gọi ra toà pháp thân cao mười trượng.
Đám đông xung quanh không khỏi tán thưởng. Có lẽ hiện tại Ma Thiên Các là nơi tập trung nhiều cao thủ nhất của Đại Viêm. Đương nhiên cũng có một số cao thủ và thiên tài cách quá xa nên không cách nào chạy đến.
“Xin dừng bước.” Tư Vô Nhai đột nhiên lên tiếng.
Giải Khai nghi hoặc hỏi: “Thất tiên sinh có gì phân phó?”
“Nghe nói Giáo chủ Cổ Thánh Giáo tên là Chư Thiên Nguyên…” Tư Vô Nhai nói.
“Cổ Thánh Giáo đã ở ẩn nhiều năm, không ngờ việc này Ma Thiên Các cũng biết. Chư Thiên Nguyên là Giáo chủ trước đây, hiện tại đã từ chức rời đi.”
Từ biểu hiện của Giải Khai có thể thấy hắn không biết mối quan hệ giữa Chư Thiên Nguyên và Ma Thiên Các.
Chuyện này cũng có liên quan đến việc ước định khi thu đồ đệ của Cơ Thiên Đạo. Đồ đệ Ma Thiên Các luôn phải cắt đứt với quá khứ, người nhà càng không được phép tiết lộ ra chuyện này. Thế nên Giải Khai không biết cũng không có gì lạ.
“Mời.” Tư Vô Nhai làm tư thế mời.
Minh Thế Nhân kỳ quái, thấp giọng hỏi: “Vì sao lại để cho hắn vào?”
“Chư Thiên Nguyên đang ở Nam Các, chuyện của bọn hắn thì để bọn hắn tự mình giải quyết, như thế không phải tốt hơn sao?”
“Có đạo lý… đệ đúng là âm hiểm.” Minh Thế Nhân cười nói.
Rất nhanh sau đó, những tu hành giả này đều tiến vào bên trong bình chướng. Một số tu hành giả có thiên phú tu hành bay về phía Tư Vô Nhai, không ít nữ tu có tướng mạo thanh tú đều vén tay áo vươn cổ tay ra để Tư Vô Nhai thi triển Mạc Cốt Đoạn Linh.
Thế nhưng Tư Vô Nhai lại lắc đầu để bọn họ trực tiếp đi vào: “Mời vào.”
“Hì hì, lão thất, từ bao giờ đệ lại muốn làm nguỵ quân tử rồi? Nên sờ sao lại không sờ?” Minh Thế Nhân liếc nhìn, nhếch mép cười.
Tư Vô Nhai thấp giọng đáp: “Ta chỉ thuận miệng bịa ra chuyện Mạc Cốt Đoạn Linh thôi.”
“Không nha, ta cảm thấy đệ nói thật. Thôi nào đừng xấu hổ, lên kiểm tra người ta đi…”
Tư Vô Nhai im lặng, không thèm để ý Minh Thế Nhân.
Cùng lúc đó, trong rừng cây gần đó có một nam tử trung niên đang nhìn về phía lối vào bình chướng.
“Còn hai ngày nữa…”
Đám tu hành giả tuân theo ước định, không phi hành mà chỉ thong thả đi bộ lên núi. Bọn họ đều là cường giả thiên tài nên không hề mỏi mệt mà trên đường còn vừa cười cười nói nói vừa thưởng thức cảnh trí trên Kim Đình Sơn.
Đi được nửa đường, bọn họ nhìn thấy giữa sườn núi có một lương đình, trong lương đình có một nam tử đeo mặt nạ màu bạc đang đứng chắp tay sau lưng nhìn ra dãy núi phía xa.
“Suỵt… người này đã từng đứng đầu Hắc bảng hơn ba trăm năm trước, tên là Lãnh La, hiện đang là một trong các trưởng lão của Ma Thiên Các.” Người nói chuyện là Thẩm Lương Thọ.
“Thẩm Lương Thọ, ngươi nghiên cứu về Ma Thiên Các không ít nhỉ?”
“Đúng vậy. Ta tìm hiểu là để không tiếp tục phạm loại sai lầm cấp thấp ‘mắt chó coi thường người khác’.”
Thẩm Lương Thọ không chỉ nghiên cứu hết các đồ đệ Ma Thiên Các mà còn nghiên cứu cả những người vừa gia nhập Ma Thiên Các trong mấy năm qua. Ngã một lần nên khôn hơn, bây giờ hắn có thể tự xưng mình là người hiểu về Ma Thiên Các nhất.
“Ngươi đứng đầu Bạch bảng, xếp hàng song song với Lãnh La tiền bối, sao không qua đó chào hỏi đi?”
Thẩm Lương Thọ lúng túng đáp: “Đừng nói giỡn, người ta là dựa vào thực lực, còn ta là dựa vào khoác lác mà thôi…”
Đám người cười vang rồi tiếp tục đi lên núi.
Chưa rời khỏi lương đình bao xa, bọn họ lại nhìn thấy hai nha đầu đang bay tới bay lui trên tầng trời thấp. Các tu hành giả đều nghi hoặc, Kim Đình Sơn chẳng phải không cho phép phi hành sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận