Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1837: Thánh nhân sắp chết

Tiểu Diên Nhi gật đầu: “Ta quan sát cả buổi trời, chỉ thấy có mình ngươi là lễ phép nhất.”
Hoa Dận cười nói: “Nào có nào có, làm người đều phải có lễ tiết mà.”
“Vậy sao hắn lại hùng hổ như thế?” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía Trương Tiểu Nhược.
Hoa Dận cười đáp: “Ngũ sư đệ của ta tính tình nóng nảy nhưng làm người chính trực thiện lương, tâm địa không xấu. Mong cô nương thứ lỗi.”
Trương Tiểu Nhược hừ một tiếng: “Người có lý thì đi khắp thiên hạ. Ta có lý, cớ gì không thể nói?”
Vù! Hoa Dận phất tay áo, một bạt tai đánh vào mặt Trương Tiểu Nhược.
“Đại sư huynh?” Trương Tiểu Nhược mộng bức.
Hoa Dận không để ý tới hắn mà nói: “Khiến cô nương chê cười rồi. Ta sẽ thay gia sư quản giáo hắn thật tốt.”
“Vẫn là ngươi hiểu lý lẽ nhất.” Tiểu Diên Nhi khen ngợi.
“Nào có nào có, đây là chuyện ta nên làm.” Hoa Dận lễ phép đáp, sau đó xoay người nhìn về phía Trương Tiểu Nhược với vẻ mặt tức giận:
“Lão ngũ, khách quý đến thăm, sao ngươi có thể vô lễ như vậy? Sư phụ không có đây, ta dùng danh nghĩa đại sư huynh lệnh cho ngươi xin lỗi các vị khách nhân!”
“Xin lỗi?” Trương Tiểu Nhược ngây ngốc che một bên má nói.
“Xin lỗi mau!” Hoa Dận trầm giọng quát.
Trong lòng tuy không phục nhưng môn có môn quy, không có sư phụ ở đây thì người có quyền uy lớn nhất là đại sư huynh, Trương Tiểu Nhược chỉ có thể chắp tay nói với đám người Ma Thiên Các: “Xin lỗi.”
“Vậy còn tạm được.” Hoa Dận lại xoay người, tươi cười nhìn Tiểu Diên Nhi: “Còn chưa thỉnh giáo đại danh của cô nương?”
“Ta?” Tiểu Diên Nhi lần đầu tiên bị người ta hỏi danh tính, đối phương còn là một người nho nhã, nàng có chút không quen.
Thấy biểu tình của nàng có vẻ quái dị, Hoa Dận bèn nói: “Không biết cô nương có điểm nào còn chưa hài lòng?”
Tiểu Diên Nhi quay đầu lại hỏi: “Đại sư huynh, nhị sư huynh?”
Vu Chính Hải từ đầu đến cuối đều không để ý tới mấy người này, lắc đầu nói: “Ta không để bụng.”
Ngu Thượng Nhung thì mỉm cười nói: “Vị huynh đài này nói có lý, làm người nên hiểu lễ tiết… Về phần vị này, vừa rồi ngươi nói người có lý đi khắp thiên hạ. Như vậy, đại đồng thay Trần đại thánh nhân đến mời gia sư tới đây làm khách, đó là lý. Gia sư đi trăm vạn dặm tới thăm Thu Thủy Sơn, đó là lý. Nhưng các vị cản trở gia sư đủ kiểu, chẳng lẽ đây cũng là có lý sao?”
Trương Tiểu Nhược câm nín.
Hoa Dận nghe cách xưng hô của Tiểu Diên Nhi, bèn tiến lên một bước tự giới thiệu: “Ta là đại đệ tử Hoa Dận dưới trướng Trần đại thánh nhân. Còn chưa thỉnh giáo các vị?”
“Tại hạ là nhị đệ tử Ma Thiên Các, Ngu Thượng Nhung.”
“Xin hỏi vị nào là đại tiên sinh?” Hoa Dận hỏi.
Vu Chính Hải hắng giọng một cái, làm lão đại đúng là dễ chịu. Lão nhị ơi là lão nhị, mặc kệ đệ có trâu bò cỡ nào thì thời điểm then chốt người ta cũng chỉ nhìn chằm chằm vào đại sư huynh là ta thôi.
Hắn vui vẻ hưởng thụ cảm giác của lão đại, vừa định há mồm nói chuyện thì Ngu Thượng Nhung đã lên tiếng: “Loại chuyện nhỏ nhặt này không cần phải làm phiền đại sư huynh ta. Ngươi có nghi vấn gì thì nói với ta là được.”
Vu Chính Hải cạn lời.
Hoa Dận gật đầu nói: “Không rõ các vị đến thăm Thu Thủy Sơn là có việc gì?”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Việc này phải hỏi tôn sư. Là tôn sư mời gia sư tới, không phải gia sư tự ý viếng thăm. Nếu việc này mà các vị còn không chịu hiểu thì giữa chúng ta chẳng còn gì để nói.”
Hoa Dận vội gật đầu, “Đúng đúng đúng, là ta hồ đồ.”
Đám người Ma Thiên Các và Thu Thủy Sơn bắt đầu hàn huyên.
Trong đạo trường.
Lục Châu đứng đó, yên lặng nhìn vị đại thánh nhân Trần Phu với mái tóc trắng xoá, mặt mũi tiều tuỵ, sinh cơ toàn thân đồi phế vô cùng.
Trần Phu mở mắt ho khan hai tiếng. Khi nhìn thấy người trước mặt, hắn lộ vẻ mừng rỡ nói: “Rốt cuộc ngươi cũng đến rồi.”
Lục Châu ngồi xuống đối diện hỏi: “Đại hạn thọ mệnh của ngươi sắp đến, việc quan trọng như vậy sao lão phu có thể không tới cho được.”
Nghe vậy, Trần Phu khẽ cảm động nói: “Chỉ có ngươi giúp được ta.”
“Ngươi dù gì cũng là đại thánh nhân, sao lại rơi vào kết cục này?”
Hắn có thể cảm giác được khí tức của Trần Phu đã rất yếu, sinh cơ hỗn loạn, toàn thân như một lão nhân cao tuổi bị bệnh lâu ngày, chỉ nằm chờ chết.
“Hầy…” Trần Phu thở dài một tiếng, “Cho dù là đại thánh nhân cũng không ngăn được Thái Hư muốn gây khó dễ.”
“Thái Hư phái cường giả tới?” Lục Châu hỏi.
Trần Phu ấm ách đáp: “Là đích thân Đại Đế tới đây.”
“Đại Đế?” Lục Châu nhíu mày, cái xưng hô này khiến hắn khó chịu.
Trần Phu nói: “Tiểu Chí Tôn có thể gọi là thần, đại Chí Tôn được xem là đế. Thái Hư rộng lớn cai quản vạn vật, ngũ phương thượng đế chính là năm vị đại chúa tể. Hiện nay chúa tể Thái Hư là Thái Hư Đại Đế, người chưởng quản hết thảy cân bằng trong thiên địa.”
Lục Châu nghĩ tới Bạch Đế, lại nghĩ tới Chương Đại Đế từng nghe nói đến. Theo cách nói của Trần Phu, đại Chí Tôn đều được xưng là đế, có thể thấy trong Thái Hư có không ít Chí Tôn.
“Hắn tên là gì?” Lục Châu hỏi.
Trần Phu lắc đầu: “Cường giả chỉ có tôn xưng, không ai biết tục danh của hắn.”
“Thái Hư đúng là coi trọng ngươi.”
“Ta không ngờ bọn hắn lại đến nhanh như vậy.”
Lục Châu nghi hoặc nhìn Trần Phu: “Lão phu vẫn luôn hiếu kỳ, Thái Hư muốn đối phó với ngươi rất đơn giản, vì sao lại bị ngươi áp chế?”
Trần Phu đáp:
“Một phần vì Thái Hư hy vọng tịnh đế song liên bình ổn, để ta bình định loạn thế, mượn tay ta để thu hoạch được cân bằng tại nơi này, ta sẽ đảm nhiệm chức danh cân bằng giả. Mặt khác, ta đã thiết kế đại trận thông với bí ẩn chi địa ở dưới lòng đất. Ta mà chết thì đại địa sẽ bị phân tách ra.”
“Đáng tiếc, cuối cùng Thái Hư vẫn ra tay với ngươi. Bọn hắn hình như chẳng quan tâm đến đe doạ trước đó.” Lục Châu nói.
Trần Phu cũng rất bất đắc dĩ: “Có lẽ cho tới bây giờ bọn hắn đều không coi ta ra gì.”
“Ngươi bỏ hai chữ ‘có lẽ’ đó đi được rồi.” Lục Châu nhẫn tâm nói thẳng.
Trần Phu nhìn Lục Châu bằng ánh mắt phức tạp, tay đè chặt lấy ngực, sợ mình tức giận phun ra một búng máu.
Lục Châu thản nhiên nói: “Ngươi không còn bao nhiêu thời gian, còn có di ngôn gì muốn nói không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận