Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1366

Không cần Tả Ngọc Thư gọi, Lãnh La đã thi triển đạo ấn xuất hiện trên cùng, dùng một phương pháp chuyền bóng y hệt.
Vẫn là một toà pháp thân hai mươi trượng.
“Cú cuối cùng giao cho ta!”
Hoa Vô Đạo quát lên một tiếng, không bay lên trên mà đạp Tứ Phương Cơ, toà pháp thân kim sắc mười lăm trượng kéo theo pháp thân Phan Ly Thiên đạp mạnh xuống.
Ầm!
Tứ Phương Cơ rơi vào vực thẳm, bốn toà pháp thân đứng chồng lên nhau tạo thành hình dáng cự trụ kình thiên, cao vút vào trong mây mù.
“Nguyên khí!”
Ba vị trưởng lão đứng bên dưới dồn toàn bộ nguyên khí lên trên, tiến vào pháp thân của Lãnh La.
Lãnh La trầm giọng nói: “Ngươi không được chọn, Đoan Mộc Sinh, hãy mang theo ý nguyện của bọn ta, bay lên!”
Ầm!
Một đạo chưởng ấn đánh vào lưng Đoan Mộc Sinh.
Đầu óc Đoan Mộc Sinh trống rỗng, toàn thân vọt về phía trước.
Một chưởng toàn lực của bốn vị trưởng lão đưa Đoan Mộc Sinh bay ra khỏi vách núi.
Dù vậy, khi Đoan Mộc Sinh cách bờ hơn mười mét thì lực hút lại xuất hiện.
Đoan Mộc Sinh theo bản năng lấy ra Bá Vương Thương. “Thiên Cân Trụy !”
Bá Vương Thương lóng lánh kim quang, thân như trường long ghim chặt vào vách núi.
Ầm!
Gần như toàn bộ Bá Vương Thương đã ghim sâu vào trong đá núi. Đất núi rung động, rạn nứt chằng chịt.
Tay Đoan Mộc Sinh cầm chặt Bá Vương Thương, quay đầu nhìn xuống vực thẳm…
Nhưng nào còn thấy bóng dáng tứ đại trưởng lão.
Bên tai hắn vang vọng câu nói của Lãnh La: Hãy mang theo ý nguyện của bọn ta, bay lên.
Hắn bay lên.
Nhưng đây không phải là điều hắn muốn.
Hắn cắn răng nhìn xuống vực thẳm trống rỗng, bất lực vô cùng.
Lực hút bên dưới kéo dài thêm khoảng một khắc đồng hồ mới từ từ biến mất.
Đoan Mộc Sinh rút Bá Vương Thương ra khỏi vách đá, tung người bay lên đỉnh núi rồi đứng nhìn xuống dưới.
“Tả trưởng lão!”
“Hoa Vô Đạo!”
Trống rỗng. Dưới vực thẳm sâu không thấy đáy chẳng có bất kỳ lời hồi đáp nào.
Đoan Mộc Sinh mờ mịt.
Lục Châu cau mày nhìn cảnh này.
Thấy Đoan Mộc Sinh có vẻ mất lý trí, mà Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận lại cực kỳ nguy hiểm, Lục Châu bèn phóng thích toàn bộ Thái Huyền chi lực:
“Trở về đi.”
Sau khi truyền ra ba chữ, Thái Huyền chi lực cạn kiệt, hình ảnh biến mất.
Đoan Mộc Sinh nghe được âm thanh từ chân trời truyền đến, toàn thân run lên, ngẩng đầu nói:
“Sư phụ?”
Hắn nhìn quanh bốn phía, không ngừng tìm kiếm thân ảnh sư phụ nhưng chẳng thấy gì.
“Sư phụ đang ở gần đây?”
Đoan Mộc Sinh thử gọi mấy tiếng nhưng không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Đúng lúc này, từng tự phù lóng lánh kim quang từ dưới vực thẳm bay lên tựa như hồ điệp, nhẹ nhàng bay múa.
“Tả trưởng lão?!” Đoan Mộc Sinh vui mừng quá đỗi.
Hắn vội vàng vọt về phía đám tự phù.
Tự phù không nhiều, chậm rãi sắp xếp lại thành một câu: “Trận pháp kỳ dị, chỉ có Các chủ cứu được chúng ta, mau trở về.”
Điều này có nghĩa là bốn vị trưởng lão còn sống.
Đoan Mộc Sinh bình phục tâm tình, nắm lấy Bá Vương Thương bay trở vào bờ.
Hiện tại Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận đã thu nhỏ lại bằng một căn phòng.
“Rời khỏi nơi này đã.”
Đoan Mộc Sinh bay về phía lối ra, trường thương quét ngang, tầng bình chướng thiên mạc đã không còn lực lượng ngăn trở.
Hắn mừng rỡ bay vụt ra khỏi Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận.
Thế giới bên ngoài đại trận mát mẻ sảng khoái, khiến người ta thoải mái dễ chịu vô cùng.
Đoan Mộc Sinh vừa định rời đi thì giữa Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận đột nhiên có một vòng tròn màu tím sáng lên.
Đoan Mộc Sinh nghi hoặc nhìn lại: “Cái thứ gì đây?”
Vòng sáng vang lên âm thanh chói tai, ngay sau đó trong vòng sáng xuất hiện một con quái thú, ngoại hình trông như một con heo, móng vuốt sắc bén, tiếng kêu gầm gừ như chó, trầm thấp có lực.
Hung thú có tướng mạo kỳ lạ rất nhiều, Đoan Mộc Sinh cũng không kỳ quái, thế nhưng toàn thân con hung thú này lại tản ra tử sắc khí thể quái dị…
“Hung thú?”
Trong Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận xuất hiện một con hung thú, đây là ý gì?
Gừ !
Con hung thú đã nhìn thấy Đoan Mộc Sinh, lập tức phóng về phía hắn.
“Tốc độ, lực lượng, thể tích…” Đoan Mộc Sinh dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú để phán đoán thực lực đối phương.
Hung thú bay vọt lên không trung, Đoan Mộc Sinh xoay người lại, đâm một thương vào ngực nó.
Ầm!
Hung thú tử vong ngay tại chỗ.
Tử sắc khí thể lập tức bám vào người Đoan Mộc Sinh, nhưng ngay sau đó lại tiêu tán.
“Hả?”
Chết thiệt rồi hả?
Phong cách ra sân kỳ bí quỷ dị, mà mới đâm nhẹ một cái đã thăng thiên?
Đoan Mộc Sinh nhíu mày, hơi thất vọng vẩy xác hung thú ra khỏi mũi thương. Cái loại hung thú cấp thấp bậc này đến trái tim sinh mệnh cũng không có, giết nó đúng là lãng phí thời gian.
Phịch.
Xác hung thú rơi vào bụi cỏ.
Một màn đáng sợ xuất hiện !
Phàm là những nơi tử khí trên người nó chạm đến, cỏ dại cây cối đều bị héo rũ với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, cuối cùng biến thành tro tàn.
“Đây là…”
Suy nghĩ đầu tiên của Đoan Mộc Sinh chính là thứ này có độc.
Hắn thử hoạt động gân cốt nhưng lại không thấy có gì bất thường.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Lúc này, phù chỉ đeo bên hông đột nhiên truyền đến động tĩnh. Đoan Mộc Sinh lấy phù chỉ ra thiêu đốt.
Hình ảnh Tư Vô Nhai xuất hiện.
“Tam sư huynh, huynh không sao chứ?”
“Ta không sao… Các vị trưởng lão đã cứu ta, hiện tại đang bị vây khốn dưới đáy vực.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Mọi người còn sống là tốt rồi, sư phụ có lệnh bảo huynh trở về trước. Lão nhân gia người sẽ nghĩ cách cứu viện bốn vị trưởng lão.”
Đoan Mộc Sinh gật đầu, sau đó chỉ tay về phía xác hung thú: “Đây là thứ gì thế?”
Tư Vô Nhai nhìn một lúc lâu, cau mày nói: “Hẳn là Ly Lực. Hung thú này không mạnh, vì sao lại xuất hiện ở đây?”
“Nó đến từ bên trong Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận.”
“Trận pháp này hẳn là đã bị người ta sửa đổi. Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận vốn là trận pháp tụ nguyên, không có lý nào lại cải biến công năng. Khi mọi người tu hành có phát hiện điều gì kỳ quái không?” Tư Vô Nhai hỏi.
Đoan Mộc Sinh khẽ lắc đầu.
Tư Vô Nhai nói: “Huynh trở về đi đã…”
Ông !
Trong Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận lại xuất hiện một vòng tròn màu tím. Ngay sau đó, một con Ly Lực lại xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận