Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 693

Đọc tới đây, Lục Châu phát hiện bên cạnh có một đoạn ghi chú ngắn: “Trong khu rừng có một cây đại thụ vĩ đại, ngọn cây cao vút hứng lấy ánh sáng mặt trời và mưa móc, thân cây thô to chiếm lĩnh hết không gian, rễ của nó cực hạn um tùm hấp thu tinh hoa của đại địa. Nhưng bên cạnh cây đại thụ lại có mấy cây con gầy yếu cố gắng giãy giụa sinh tồn, cành lá của chúng đã sắp khô héo hết. Cây con tức giận nói với đại thụ: Ngươi đã rất cường đại rồi, sao còn phải hạn chế việc sinh trưởng của ta? Đại thụ hờ hững nhìn nó, lãnh đạm nói: Đối với ta thì việc ngươi sinh trưởng vĩnh viễn là một sự uy hiếp.”
Lục Châu hơi nghi hoặc. Luật rừng?
Hắn nhớ tới Lăng Hư Kiếm siêu thiên giai, nhớ tới Phán Quan Bút trong tay Lưu Thương, nhớ đến những lời ghi chép trong quyển điển tịch người Nhu Lợi mang tới…
Sau đó Lục Châu tiếp tục đọc.
“Có rất nhiều người điên đang tìm kiếm chân lý về lồng giam thiên địa và cấm khu thọ mệnh. Cũng có rất nhiều người điên đã trở thành thức ăn cho bọn hung thú… Ta hy vọng ngươi không phải là người điên.”
“Ta thích Đại Viêm… Nơi này an tĩnh hiền hoà, không có bao nhiêu kẻ thích chém chém giết giết, cũng không có đám người điên kia. Đời người vốn là nghịch thiên, bát diệp sống được một ngàn năm đã là đủ. Cho nên ngươi nhất định phải nói với thế nhân rằng trên đời này không có cửu diệp, rằng con người chỉ có thể sống đến một ngàn tuổi… Như vậy thì lòng hiếu kỳ của bọn họ sẽ bị bóp chết từ trong trứng, nguy hiểm sẽ bị tiêu trừ.”
“Đừng cố gắng thăm dò, cũng đừng cố bước tới cấm khu. Những đồ vật ta lưu lại đã đủ để chứng minh tất cả…”
“Ngươi nhất định rất hiếu kỳ, rất nghi hoặc. Nguy hiểm đó rốt cuộc là gì, ta đến từ đâu… thật xin lỗi, ta không thể nói cho ngươi biết.”
“Bằng hữu, nếu có thể, mong ngươi giúp ta tìm một người. Nàng họ Lạc, ba trăm năm trước từng tới nơi này. Nếu tìm được thì hãy đưa hộp gấm cho nàng, nếu tìm không thấy, hộp gấm này ta tặng cho ngươi.”
Lục Châu cả kinh, vị cao nhân thần bí này không ngờ cũng đang tìm kiếm nữ tử họ Lạc?
“Nguyện tất cả bình an.”
Đây là năm chữ cuối cùng của bức thư.
Chỉ có như thế? Không nói rõ lai lịch, không nói nguy hiểm là gì mà chỉ nói mấy lời giật gân thế là xong?
Lục Châu lật bức thư lại, mặt sau không có chữ. Chỉ có thể từ bút tích mà phán đoán đoạn nói về luật rừng kia được bổ sung sau, vết mực cạn hơn.
Tuy hắn không nói rõ tình hình nhưng dựa vào bức thư này, Lục Châu có thể đoán được có một loại tồn tại rất nguy hiểm… Những lời viết trong quyển điển tịch của Nhu Lợi có bút tích và giọng điệu không hề khác biệt bức thư này, xem ra là cùng một người.
Nếu bảo Lục Châu không tò mò thì đó là giả.
Từ nội dung trong thư có thể đoán được, tai nạn mà người này nói tới chính là luật rừng. Như việc con người vốn không để ý tới loài kiến bé nhỏ, nhưng nếu loài kiến trở nên to bằng nắm đấm thì lại khác.
Lục Châu lắc đầu. Lão phu cũng có phải là cửu diệp đâu…
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các nổi lòng hiếu kỳ, rất muốn biết trong thư viết gì nhưng lại chẳng thể làm gì khác.
Lục Châu cất bức thư, trong lòng lại nhớ tới Tư Vô Nhai… Hắn thích nhất là suy nghĩ mấy chuyện này, hẳn là sẽ có kiến giải tốt hơn.
Lục Châu nói với Thái hậu: “Vị đế sư này tên là gì?”
Thái hậu lắc đầu đáp: “Chưa từng để lộ danh tính.”
“Hắn còn lưu lại vật gì khác không?”
“Trong hoàng thành Đại Viêm chỉ có những thứ này… Nếu còn thì hẳn là ở những địa phương khác.”
Lúc này, Lý Vân Triệu đứng bên cạnh chợt nói bổ sung: “Thập Tuyệt Trận cũng do chính tay vị đế sư này khắc hoạ.”
Trong lòng mọi người thầm giật mình.
Lục Châu hiểu được lời người này nói trong thư, những vật hắn lưu lại đã đủ để chứng minh tất cả. Có thể khắc hoạ ra Thập Tuyệt Trận huyền diệu như thế, người này không chỉ cường đại mà còn rất giảo hoạt, không hề để lộ tin tức nào liên quan đến hắn trong thư.
“Hắn đã đi đâu?” Lục Châu lại hỏi.
Thái hậu thở dài một tiếng.
“Khi rời đi đế sư không hề có bất kỳ dấu hiệu này, cũng không chào hỏi hoàng đế lấy một câu, chỉ là đột nhiên biến mất. Hoàng đế phái người đi tìm khắp nơi, thậm chí còn đến tận Hắc Mộc Sâm Lâm ở cực tây để tìm, muốn vượt qua sâm lâm nhưng cuối cùng vẫn thất bại.”
Phan Ly Thiên cau mày nói. “Lão hủ từng đến Hắc Mộc Sâm Lâm, hồ lô của lão hủ chính là được tìm thấy ở đó… Bên trong Hắc Mộc Sâm Lâm có rất nhiều bảo vật, từng khiến tu hành giả kéo đến đó tầm bảo như thuỷ triều, tử thương vô số, không ít tu hành giả dị tộc cũng tham dự vào. Thì ra tất cả những chuyện này đều do hoàng thất đứng ở sau lưng thao túng.”
Thái hậu lộ vẻ xấu hổ.
Lý Vân Triệu lại nói: “Thất tiên sinh Tư Vô Nhai từng tạo ra một đám cháy cực lớn hoả thiêu vạn dặm phía đông Hắc Mộc Sâm Lâm để ngăn cản đám người tầm bảo.”
Đám người đồng thời quay sang nhìn Lục Châu. Gương mặt mo vẫn tỏ ra bình tĩnh, xem như chưa nghe thấy.
Liên quan quái gì đến lão phu…
Lục Châu cúi đầu nhìn hộp gấm nằm dưới đất, bàn tay khẽ nhấc, cương khí rung động, hộp gấm bay lên thả vào tay hắn.
Hành động này hấp dẫn sự chú ý của mọi người, không ai còn quan tâm tới chủ đề vừa rồi, cũng chẳng buồn thắc mắc trong thư viết gì.
“Sư phụ, trong đó là cái gì thế?”
Hộp gấm rất tinh xảo, có dạng dài như hình chữ nhật, bên trên có khắc mấy đường vân màu đỏ. Mặt trước hộp gấm có khắc một đoá liên hoa đỏ rực.
Nắp hộp chỉ đậy lại, không có lỗ khoá hoặc trận văn phong ấn. Lục Châu mở hộp ra.
Két !
Bên trong hộp gấm là một cổ cầm trông tao nhã và cổ phác vô cùng, dây đàn có màu đỏ rực bắt mắt.
[Ting ! thu hoạch được vũ khí Cửu Huyền Cầm, trạng thái: công đức chưa mở, phẩm giai chưa kích hoạt.].
Nghe tiếng Hệ thống thông báo, Lục Châu đếm lại số dây đàn, quả nhiên có chín dây. Hắn lấy Cửu Huyền Cầm ra khỏi hộp, cầm trong lòng bàn tay.
Cửu Huyền Cầm có độ dài ngang với Sáo Lam Điền Ngọc, rộng bằng một bàn tay.
“Cổ cầm?!” Mọi người kinh ngạc hô lên.
“Không ngờ lại là một cây cổ cầm!”
“Thoạt nhìn đã biết không phải vật tầm thường.” Chu Kỷ Phong mở to mắt.
“Ta cảm thấy ngươi đang nói lời thừa thãi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận