Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1433

“Đúng vậy, trước khi đến bí ẩn chi địa, ta đã đổi mấy món bảo vật thành mấy tấm Truy Ấn Phù. Lục Ngô tuy thông minh nhưng rất khó thanh trừ khí tức do bản thân lưu lại trên đường lẩn trốn. Đây cũng là lý do ta khăng khăng muốn quay lại đây trong vòng mười lăm ngày.”
Tấm Truy Ấn Phù kia tựa như đom đóm lập loè, bắt giữ khí tức còn lưu lại trên không trung.
“Nguyên khí trong bí ẩn chi địa rất phức tạp, khí tức chỉ lưu lại cao nhất nửa tháng, sau đó sẽ bị hoàn cảnh ác liệt thanh tẩy.” Diệp Vô Thanh giải thích.
“Vậy Lục Ngô hẳn phải biết nhân loại có biện pháp truy tung nó, nó không sợ bị tìm tới sao?”
“Người có thể nắm chắc thắng được Lục Ngô chỉ có chân nhân. Huống hồ cũng có khi Truy Ấn Phù xảy ra sai lầm, bắt nhầm khí tức dẫn tới tìm sai phương hướng, việc này cũng phải xem vận khí.” Diệp Vô Thanh tăng tốc đuổi theo Truy Ấn Phù, bổ sung thêm một câu. “Hy vọng nó không chạy quá xa.”
Hai người một đường lao nhanh, Truy Ấn Phù đã bay đi thật xa.
“Diệp ca, ta không hiểu, nếu chỉ có chân nhân mới thắng được Lục Ngô, vậy thì liệp đội U Linh không có chân nhân, làm sao đối phó được thú hoàng?” Diệp Thành nghi hoặc hỏi.
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Liệp đội U Linh toàn một đám liều mạng, bọn hắn quanh năm đi liệp sát Mệnh Cách thú trong bí ẩn chi địa, không phải là một đoàn đội bình thường. Bọn hắn có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, khả năng phối hợp rất xuất sắc, là một trong ba liệp đội mạnh nhất bí ẩn chi địa. Hơn nữa Lục Ngô đã bị cao thủ thần bí của kim liên giới đánh bị thương, khả năng giết được nó cũng tăng cao, đủ để bọn hắn mạo hiểm một lần.”
“Ta và đội trưởng Tào Chiết Xuân của liệp đội U Linh có duyên gặp mặt mấy lần, người này cực thích mạo hiểm, có thực lực ít nhất mười lăm Mệnh Cách.”
Nói đến đây, hắn nhìn sang Diệp Thành: “Chúng ta không cần làm gì cả, lại có được một viên Mệnh Cách Chi Tâm, cớ sao không làm?”
“Diệp ca thật trâu!” Diệp Thành giơ ngón cái lên tán thưởng.
Diệp Vô Thanh cố tình ém đi tin tức về Đoan Mộc Sinh, cho dù là huynh đệ, hắn cũng không nhắc tới một lời.
Đó chính là hạt giống Thái Hư… chí bảo có thể nghịch thiên cải mệnh.
Hai người phi hành suốt một canh giờ.
Diệp Vô Thanh rốt cuộc nhìn thấy Truy Ấn Phù dừng lại giữa không trung.
Diệp Thành mừng rỡ nói: “Nó đang ở gần đây.”
Diệp Vô Thanh đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, thấp giọng nói: “Đừng cho rằng Lục Ngô ngu ngốc. Nó thông minh không khác gì con người.”
“Vâng.”
Diệp Vô Thanh vung tay, Truy Ấn Phù biến mất, hai người bay thấp xuống.
“Thu liễm khí tức. Phía trước có ba toà sơn phong, nếu ta là Lục Ngô nhất định cũng chọn nghỉ ngơi ở chỗ này. Địa hình khó bị phát hiện, lại có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Hắn hạ xuống đất, áp tai xuống mặt đất nghe ngóng, cứ thế giữ tư thế này trong suốt một canh giờ.
Bên tai bỗng truyền đến tiếng động trầm đục.
Diệp Vô Thanh đứng dậy nói: “Đúng là ở chỗ đó.”
“Diệp ca, làm sao huynh biết?” Diệp Thành kinh ngạc hỏi.
“Âm thanh, lực đạo, kinh nghiệm.”
Diệp Thành bội phục nói: “Diệp ca, huynh thật siêu!”
Diệp Vô Thanh lắc đầu nói: “Một phía này chưa đủ, chúng ta phải đi vòng quanh để xác định vị trí của nó.”
Hai người lại tốn thêm nửa canh giờ để bay đến một vùng bình địa. Diệp Vô Thanh lại dùng phương pháp cũ lắng nghe mặt đất.
Lần này chờ đợi còn lâu hơn lần trước. Diệp Thành mất kiên nhẫn, thấp giọng nói: “Diệp ca, có khi nào Lục Ngô lại rời đi không?”
“Suỵt !”
Kiên nhẫn là phẩm chất quan trọng nhất của một tên thợ săn. Diệp Vô Thanh rất kiên nhẫn chờ đợi thêm nửa canh giờ.
Oanh!
Đại địa truyền đến âm thanh trầm đục. Hai mắt Diệp Thành trợn to, lộ vẻ vui mừng, nhưng Diệp Vô Thanh lại ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng.
Khi bọn hắn vừa định đứng lên, một tiếng hú bỗng vang lên.
U !
“Hả?” Hai người đưa mắt nhìn nhau.
“Ở bên kia.”
Diệp Vô Thanh nói, tức tốc bay về phía một dãy sơn mạch. Diệp Thành đuổi theo, thở hồng hộc nhìn về phía trước.
“Không cần đi tiếp, phía trước là thú vương.” Diệp Vô Thanh chỉ tay vào đám hung thú cỡ nhỏ xung quanh, “Thú vương có ý thức lãnh địa, một khi nó tiến vào nơi nào sẽ xua đuổi đám hung thú nhỏ yếu khác đi. Đệ nhìn xem…”
Trong rừng, trên sườn núi và cả lục địa xung quanh đều có dã thú đang bỏ chạy.
“Quá may mắn, chúng ta đi giết nó nào!” Diệp Thành nói.
“Không được.” Diệp Vô Thanh lắc đầu, “Khoảng cách quá gần, rất dễ kinh động Lục Ngô. Mục tiêu của chúng ta là Lục Ngô, không phải thú vương.”
“Đáng tiếc.” Diệp Thành thở dài.
“Chúng ta qua bên kia truyền tin cho liệp đội U Linh.”
“Được.”
Hai người cùng bay về hướng tây.
Cùng lúc đó.
Hải Loa kỳ quái chỉ vào Thừa Hoàng nói: “Sư tỷ, Thừa Hoàng đang lớn lên kìa!”
Thể tích Thừa Hoàng đang lớn dần lên, nó cúi đầu, trong miệng phát ra tiếng u u khe khẽ.
Diệp Thiên Tâm cười nói: “Nói đúng hơn là nó đang khôi phục. Khi mới gặp Thừa Hoàng ở Nguyệt Quang lâm địa, thân thể nó khổng lồ vô cùng, chúng ta chỉ nhỏ bằng lỗ mũi nó thôi. Vì ta mà nó phải hy sinh một phần Mệnh Cách Chi Tâm, thu nhỏ lại thân thể. Nguyên khí tại bí ẩn chi địa có vẻ rất thích hợp để hung thú khôi phục tu vi, nó đang khôi phục rất nhanh.”
Thừa Hoàng khẽ gật đầu.
Hải Loa nói: “A, Thừa Hoàng đang nói mấy ngày nay nó ăn quá nhiều tiểu hung thú, bây giờ ngán thịt rồi.”
Diệp Thiên Tâm vuốt ve đầu nó nói: “Kiên nhẫn một chút, chúng ta sẽ không ở đây lâu, nháo ra động tĩnh lớn không tốt.”
Thừa Hoàng uỷ khuất nằm bẹp xuống đất.
Trong sơn động.
Mệnh Cung của Lục Châu đang trong trạng thái xoay tròn. Có lẽ vì sắp kết thúc quá trình khai Mệnh Cách, Lục Châu cũng không còn cảm thấy đau đớn nhiều.
Ba ngày lặng lẽ trôi qua.
Trên ngọn sơn phong.
“Diệp ca, liệp đội U Linh sắp đến chưa?” Diệp Thanh sốt ruột hỏi.
“Đừng gấp, bọn hắn sẽ đến thôi.”
“Nhưng lỡ như Lục Ngô lại chạy thì phải làm sao?”
“Nó đã ở đây ít nhất nửa tháng… Nếu muốn đi thì đã đi rồi. Hơn nữa ta còn có Truy Ấn Phù.” Diệp Vô Thanh đáp.
“Vâng.”
Hắn vừa dứt lời, phía đường chân trời bỗng xuất hiện mấy chục tên tu hành giả đang bay lướt tới. Tốc độ phi hành của bọn hắn cực nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận