Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2129: Vào Ma Thiên Các dưỡng lão

Một trưởng lão đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “Nếu chúng ta muốn làm điều này sẽ không để người khác hoài nghi tới mình.”
Lục Châu nói: “Chứng cứ đâu? Không có chứng cứ vậy hung thủ chính là các ngươi.”
Vũ Hoàng nhíu mày. Trên đời này làm gì có đạo lý kỳ quái như vậy.
Các trưởng lão căm phẫn không nhịn được, một người cao giọng nói: “Ngậm máu phun người. Các hạ thật quá đáng, không lẽ lời ngươi nói lại xem là chứng cứ?”
Lục Châu gật đầu: “Lão phu chính là chứng cứ.”
“Không nói đạo lý!”
Nghe vậy, Lục Châu đứng lên, nhoáng một cái xuất hiện trước mặt trưởng lão đó, hai mắt toả ra lam quang nhìn chằm chằm vào hắn.
Trưởng lão kia bị doạ đến lùi về sau, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Vũ Hoàng nhướng mày, chắp tay nói: “Vũ tộc ta trấn thủ Đại Uyên Hiến, xưa nay chưa từng có ân oán gì với Ma Thần đại nhân. Ta nguyện dùng mạng của mình ra đảm bảo người đứng sau màn không phải là Vũ tộc ta!”
Nghe được Vũ Hoàng gọi tên đối phương, các trưởng lão sợ hãi lui về sau, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Người này quả nhiên là… Ma Thần!
Lục Châu thu hồi lam đồng, nói với Vũ Hoàng: “Mạng ngươi không đáng tiền.”
“Giải Tấn An đâu?” Lục Châu hỏi.
Vũ Hoàng lập tức lên tiếng: “Bảo Giải Tấn An đến yết kiến!”
“Vâng!”
Thị vệ cấp tốc rời đi, chừng năm phút sau Giải Tấn An đã đi tới đại điện. Nhìn thấy Lục Châu uy nghiêm ngồi trên bảo toạ, hắn nói ngay: “Là ngươi?”
Lục Châu đánh giá kỹ Giải Tấn An. Người này là bằng hữu của Ma Thần, là một trong những người sống lâu nhất trên thế gian này. Vì đi tìm Ma Thần mà hắn chui vào vực sâu, đánh mất một thân tu vi, loại bằng hữu gì có thể làm tới mức này?
“Giải Tấn An, ngươi ở Đại Uyên Hiến đủ lâu rồi, có thể rời đi.” Lục Châu nói.
Vũ Hoàng cẩn thận lên tiếng: “Giải Tấn An là nhân tài hạch tâm của Đại Uyên Hiến, có thể để hắn ở lại không?”
“Ngươi xứng sao?” Lục Châu hỏi ngược lại.
Vũ Hoàng nghẹn lời.
Lục Châu chỉ vào Giải Tấn An nói: “Ngươi biết gì về Giải Tấn An?”
Vũ Hoàng nghi hoặc đáp: “Giải Tấn An vốn là người trong Thái Hư, tu vi khó lường. Về sau không muốn sống ở Thái Hư nữa nên đến Đại Uyên Hiến, tuy tu vi chỉ còn lại mức đạo thánh nhưng hắn đã cống hiến rất nhiều cho Vũ tộc, bản hoàng rất coi trọng hắn.”
Lục Châu khinh thường nói: “Vậy ngươi biết gì về lão phu?”
Vũ Hoàng lại nói: “Thế gian này không ai có thể so sánh với ngươi. Là chủ nhân Thái Huyền Sơn, ngươi đứng trên đỉnh tu hành giới, là mục tiêu điển hình của toàn nhân loại.”
Mấy câu này có vẻ như đang thuận tiện vỗ mông ngựa.
Lục Châu nói: “Hắn giống như lão phu, đều đã sống qua vô tận năm tháng, tận mắt nhìn thấy những cuộc bể dâu của nhân loại.”
Vũ Hoàng ngẩn ngơ. Theo hắn, Giải Tấn An chỉ là một tu hành giả tài hoa, lại không ngờ Giải Tấn An là người cùng một thời với Ma Thần. Đám trưởng lão cũng kinh hãi không thôi, lại lần nữa nhìn về phía lão giả già nua xấu xí trước mặt.
So sánh với Giải Tấn An, Ma Thần trẻ tuổi hơn nhiều.
Giải Tấn An bị tiết lộ thân phận, đành thở dài mỉm cười nói với Lục Châu: “Ngươi đã nhớ ra rồi.”
Trong lòng Vũ Hoàng không khỏi kinh ngạc. Trước đó hắn sai bảo Giải Tấn An không ít lần, xem hắn như nô tài mà hiệu lệnh, nhưng Giải Tấn An lại nghe lời răm rắp, chưa từng chống lại ý chỉ của Vũ tộc.
Trong mắt Giải Tấn An tràn ngập hồi ức, giọng nói có mấy phần phiền muộn: “Nhớ năm đó ba người chúng ta tận mắt chứng kiến nền văn minh xuất hiện, trở nên huy hoàng rồi suy sụp. Chân nhân thì sao, thánh nhân thì sao, chí tôn thì thế nào? Đều chỉ là thương hải tang điền, như mây như khói.”
“Ngươi không sợ chết?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Hầy, ta sống đủ rồi. Có lúc muốn sống tiếp, có lúc lại muốn dừng ở đây, nếu không sao ta lại xuống vực sâu chứ? Toàn bộ Vũ tộc gộp lại cũng không làm gì được ta.”
Tuy không biết thực lực Giải Tấn An cao đến cỡ nào, nhưng có thể từ lời nói của hắn mà cảm giác được quá khứ huy hoàng và cường đại. Người ở trước mặt tuy vẫn là Giải Tấn An nhưng lại trở nên hoàn toàn khác biệt.
“Ngươi còn muốn tiếp tục ở lại Đại Uyên Hiến?”
“Ở đâu cũng được.” Giải Tấn An mỉm cười đáp, “Ngươi vừa trở về, ta đột nhiên mất đi mục tiêu, cảm thấy thật trống rỗng.”
“Vậy lão phu tìm cho ngươi mục tiêu mới. Vào Ma Thiên Các đi.”
Giải Tấn An có vẻ không tình nguyện cho lắm. “Ta không dễ mời mọc đâu nha, Vũ Hoàng đối xử với ta không tệ, ta ở nơi này ăn ngon uống say, không ai dám bắt nạt ta.”
Được Giải Tấn An khen ngợi, Vũ Hoàng vội vàng gật đầu: “Giải huynh nói cực phải.”
Thoáng chốc đã trở thành Giải huynh.
Lục Châu cũng cười nói: “Vào Ma Thiên Các đi, ngươi muốn gì lão phu cũng cho ngươi.”
“Thật chứ?”
“Lão phu nói là làm.”
“Vậy ta muốn làm Các chủ Ma Thiên Các thì sao?” Giải Tấn An mỉm cười.
Vũ Hoàng: ?
Dám ra giá với Ma Thần, Giải Tấn An hẳn là người duy nhất trên đời này.
Nhưng Lục Châu vẫn bình tĩnh, không hề tức giận nói: “Nếu ngươi nguyện ý thì ta cho ngươi làm Các chủ cũng có làm sao.”
“Thôi thôi, ta chỉ nói đùa. Làm Các chủ mệt chết đi được, ta chỉ thích tự do, cũng thích làm người bình thường, có rượu có thịt là được.” Giải Tấn An đáp.
“Dư sức.” Lục Châu nói.
“Vậy thành giao.” Giải Tấn An sảng khoái gật đầu. “Ngươi sẽ không bắt ta làm việc cực nhọc đó chứ?”
“Yên tâm, Ma Thiên Các sẽ dưỡng lão cho ngươi, tiễn đưa ngươi lúc lâm chung.” Lục Châu nói.
“Phủi phui! Ta tuy đã sống đủ nhưng còn chưa muốn chết đâu.” Giải Tấn An nói.
Hai người thoải mái trò chuyện khiến đám người Vũ tộc xung quanh không dám xen vào.
Mãi đến lúc này, Vũ Hoàng mới mở miệng nói: “Nếu Giải huynh muốn rời khỏi Đại Uyên Hiến, bản hoàng sẽ giúp huynh hoàn thành tâm nguyện này. Nếu sau này Giải huynh muốn quay về thì đại môn Vũ tộc luôn rộng mở với huynh.”
Bây giờ Vũ Hoàng đang hối hận gần chết, buông bỏ một đại nhân vật như vậy thật là lãng phí, nếu biết sớm hắn đã thỉnh giáo đối phương thật nhiều.
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Vũ Hoàng, chuyện của ngươi lão phu sẽ tạm gác lại, cho ngươi thời gian tìm ra kẻ chủ mưu sau màn.”
“Đa tạ Lục các chủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận