Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 427

Ba Mã cố gắng ức chế nội tâm kích động, bởi vì ngày hôm nay, đám cường địch này đều sẽ chết trong tay hắn.
Nhìn đám khí vụ màu tím bay đầy trời đang không ngừng rơi xuống, Ba Mã dang rộng tay, ngửa mặt lên trời, run rẩy nói: “Vì Lâu Lan…”
“Sư muội, hy sinh của chúng ta… rất đáng giá!”
Khí vụ màu tím ngăn cản tầm nhìn của mọi người.
Sau khi ngăn cản sóng xung kích của đợt tự bạo, Lãnh La thu hồi pháp thân bát diệp rồi bay ngược ra sau.
Minh Kính Đài của các tăng nhân Thiên Tuyển Tự đã bị cường lực tự bạo đánh tan, đám tăng nhân phải lùi về Ma Thiên Các.
Nhưng cuộc chiến giữa Phan Ly Thiên và hoà thượng Không Viễn lại càng căng thẳng hơn bao giờ hết.
Khí vụ màu tím lan tới, Không Viễn bị ảnh hưởng, đột nhiên bộc phát lực lượng. Phan Ly Thiên thấy không ổn lập tức xoay người né tránh!
Ầm!
“Lão Phan!”
“Phan trưởng lão!”
Không Viễn lầm rầm một tiếng trong cổ họng rồi lao vụt xuống, pháp thân ma thiền màu đen lại xuất hiện.
Bọn họ chưa được nhìn thấy cảnh Ngu Thượng Nhung chém ra một kiếm phá tan ma thiền. Nếu thấy được chắc chắn sẽ cực kỳ kinh ngạc vì thực lực đáng sợ của Ngu Thượng Nhung. Nhưng mà… ma thiền đã bị trảm, bây giờ lại tiếp tục xuất hiện?
Chẳng lẽ người đã chết thì không cách nào giết được sao?
Pháp thân ma thiền nghiền ép đánh về phía Phan Ly Thiên.
“Lực Thiên Quân!”
Hồ lô trong tay Phan Ly Thiên bắn ra một tầng bình chướng hình cầu!
Ầm!
Ma thiền nện vào tầng bình chướng. Phan Ly Thiên rơi xuống, khí huyết cuồn cuộn, gương mặt già đỏ bừng.
Phịch!
Phan Ly Thiên rơi xuống đất.
Đám người Ma Thiên Các lập tức vây xung quanh bảo vệ Phan Ly Thiên.
“Khí vụ này là gì vậy?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Huyết cổ!” Lãnh La đáp.
“Huyết cổ?”
“Dùng tinh huyết của tu hành giả cường đại phối hợp với tinh huyết của thi thuật giả để tạo thành huyết cổ vu thuật. Khi trúng phải loại huyết cổ này, chúng ta sẽ mất đi năng lực hành động.” Lãnh La nói.
“Ghê tởm vậy sao?” Minh Thế Nhân tỏ vẻ ghét bỏ.
Không có Minh Kính Đài hỗ trợ, nguyên khí đột nhiên tiêu hao thật nhiều.
Sau khi đánh bại Phan Ly Thiên, Không Viễn lăng không lơ lửng nhìn về phía Hư Tĩnh pháp sư, trên mặt không có huyết sắc nhưng biểu tình cực kỳ âm trầm.
Không Viễn mang theo pháp thân ma thiền lao vụt tới chỗ Hư Tĩnh.
Lục Châu nhíu mày, đối với loại xác sống này, dùng thẻ Một Kích Chí Mạng thật là lãng phí.
Rốt cuộc Lục Châu cũng lên tiếng: “Lui ra sau.”
Lục Châu vốn định đợi Ba Mã lộ diện sau đó dùng một chiêu lấy mạng hắn, nhưng không ngờ Ba Mã lại làm tới mức này.
Đây không còn là việc đơn giản như tổn hao hai trăm năm thọ mệnh nữa, mà gần như đã đem mạng mình đặt cược vào đám khôi lỗi này.
Nếu lại xuất hiện thêm một khôi lỗi tu vi bát diệp… vậy cũng có nghĩa là Ba Mã không còn quản chuyện sinh tử của bản thân nữa.
Tuy Không Viễn chỉ còn là một thi thể nhưng độ ăn ý của hắn và Phật Đà Niệm Châu vẫn còn đó… Hắn cảm ứng được vị trí của Niệm Châu, lập tức nhào về phía đám người Hư Tĩnh.
Pháp thân ma thiền màu đen trông như một thiên thạch bay trên không trung.
Đám người Lãnh La và Hư Tĩnh lách mình lui lại… Trước mặt bọn họ lúc này chính là Lục Châu vẫn luôn bình tĩnh, vân đạm phong khinh.
Bọn họ không biết Các chủ có thủ đoạn gì để ngăn trở tên ma thiền đáng sợ này, nhưng bọn họ tin tưởng hắn vô điều kiện.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Không Viễn trên không trung.
Bàn tay già nua của Lục Châu xoay chuyển, trong lòng bàn tay không xuất hiện thẻ Một Kích Chí Mạng mà là… Vị Danh Kiếm.
Quanh thân Vị Danh Kiếm toả ra luồng quang mang màu xanh lam nhàn nhạt, đây chính là lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Pháp thân ma thiền vừa lao đến trước mặt, Lục Châu lập tức sử dụng thần thông Túc Trụ Tuỳ Niệm, dùng lực huy kiếm!
Từ góc dưới bên trái chém lên góc trên bên phải. Vù! Một kiếm này giản dị tự nhiên như một phàm nhân đang luyện kiếm…
Nhưng không khí lại như bị ngưng trệ, pháp thân ma thiền đột nhiên… tan vỡ.
Yếu ớt chẳng khác nào một tờ giấy mỏng.
Nếu Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung nhìn thấy cảnh này không biết sẽ có cảm tưởng gì. Hắn dốc hết toàn lực thi triển ra toàn bộ sở học mới chém được pháp thân ma thiền, mà sư phụ hắn chỉ hời hợt vung tay lên, pháp thân ma thiền đã vỡ nát… Còn có thiên lý hay không?
Pháp thân tan vỡ, theo lẽ thường thì tu hành giả sẽ bị thương nặng. Nhưng Không Viễn đã chết, khi pháp thân bị chém nát khiến năng lượng màu đen phát tiết ra ngoài, Không Viễn chỉ bị đánh bay đi.
Sau đó hắn lăng không xoay chuyển, dùng nhục thân mạnh mẽ đập tới. Kẻ đã chết thì không biết sợ là gì.
Lục Châu xem thường nói: “Phí công.”
“Một kiếm này, bản toạ sẽ tiễn ngươi quay về luân hồi.”
Không Viễn lao tới, ý định dùng thân thể mạnh mẽ hất tung lão nhân yếu đuối trước mặt. Đột nhiên…
Soạt !
Khí vụ màu tím như bị cố định lại,
Một đám sương mù màu tím bắn ra khỏi rừng cây, sóng âm lăn lộn. “Giam cầm!”
Đám người Ma Thiên Các cả kinh, nhìn khí vụ đầy trời tản ra như một tấm lưới khổng lồ phong ấn di chuyển của tất cả mọi người.
Đám khôi lỗi dưới đất vẫn không ngừng tiến lên.
Ba Mã rốt cuộc cũng xuất hiện.
“Ta lấy mạng sống ra đánh đổi, khiến chúng sinh không thể trốn thoát được giam cầm.”
“Chịu chết đi !”
Lúc này Không Viễn đã đến trước mặt Lục Châu.
“Các chủ cẩn thận!” Hoa Vô Đạo rất muốn chạy tới thi triển Lục Hợp Đạo Ấn, nhưng toàn thân không thể động đậy.
Lục Châu liếc mắt nhìn Ba Mã lơ lửng trên không, hài lòng gật đầu. Cuối cùng cũng chịu xuất hiện.
Dưới tình huống này, Lục Châu lựa chọn sử dụng thẻ Miễn Dịch Sát Thương.
Lần này thẻ Miễn Dịch Sát Thương không tạo thành Phật Tổ Kim Thân mà là Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn.
Lục Châu chân đạp bát quái, quanh thân xuất hiện mười chữ triện lớn: càn, khôn, sinh, tử, thuỷ, hoả, hữu, vô, ly, hợp.
Ầm!
Khí vụ màu tím vốn đang bao phủ đám người Ma Thiên Các, chỉ trong khoảnh khắc đã bị một chiêu Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn cực kỳ đáng sợ đánh bật ra ngoài.
Hoa Vô Đạo ngửa cổ lên nhìn trời…
Mẹ nó cái thứ này còn là Lục Hợp Đạo Ấn của hắn thật sao? Thật sự chính là Lục Hợp Đạo Ấn do chính tay hắn nghiên cứu sáng tạo ra sao?
Mỗi chữ triện là một lần công kích, ngoại trừ hộ thuẫn hình tròn ra, mười chữ triện biến thành cương ấn đánh mạnh vào người Không Viễn, theo thứ tự hoàn thành một chiêu thập tự liên kích.
Phanh phanh phanh!
Từ chữ thứ nhất đến chữ thứ ba, Không Viễn còn có thể gắng gượng kiên trì chống đỡ, nhưng chữ thứ tư đến chữ thứ sáu khiến hắn liên tiếp lui về sau. Khi chữ thứ chín đập tới, thân thể Không Viễn bị đánh nát.
Chữ thứ mười… khiến hắn tan thành tro bụi.
Hiệu quả này đã vượt quá mong muốn của Lục Châu… Coi như gặp may, vốn từ trước đến giờ thẻ Miễn Dịch Sát Thương chỉ có tính chất phòng ngự.
Không Viễn vẫn lạc.
Ta có thể giết ngươi một lần, vậy vẫn có thể giết ngươi lần thứ hai.
Ba Mã kinh ngạc, trầm giọng nói: “Ngươi không bị giam cầm?”
Tất cả mọi người đều không thể động đậy dù chỉ một chút, vậy mà Lục Châu lại không hề bị ảnh hưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận