Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 810

Lúc này Điền Bất Kỵ mới cẩn thận dò xét Ngu Thượng Nhung. Suy cho cùng ân oán giữa Phi Tinh Trai và Thiên Liễu Quan chẳng có liên quan gì đến vị cao nhân này cả. Cho dù Lỗ Tùng không chết thì quan hệ giữa hai bên cũng sẽ đi tới bước đường này.
Điền Bất Kỵ vừa định mở miệng nói lời cảm tạ thì Ngu Thượng Nhung đột nhiên lên tiếng: “Đừng lo lắng.”
“Đại ca, chuyện này sao có thể không lo lắng cho được?” Kỷ Phong Hành cạn lời.
“Hắn không về được.”
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt nhìn Điền Bất Kỵ, thân ảnh nhoáng lên một cái rồi xuất hiện bên ngoài chấp sự đường, lại nhoáng lên cái nữa, hoàn toàn biến mất.
Điền Bất Kỵ rùng mình, con mắt trợn to quát: “Kỷ Phong Hành, mau đi ngăn đại ca ngươi lại!”
Cùng lúc đó.
Huyền Minh đạo trưởng mang theo hai tên đệ tử bay về Phi Tinh Trai. Vừa bay qua một ngọn núi, Huyền Minh tức giận mắng:
“Lẽ nào lại như vậy! Hôm nay Điền Bất Kỵ tìm người đến nhục nhã ta, ngày khác ta sẽ khiến hắn quỳ xuống sám hối!”
“Đạo trưởng, Điền Bất Kỵ vô lễ như thế rõ ràng là không coi Phi Tinh Trai chúng ta ra gì. Chỉ quỳ xuống thì có lợi cho hắn quá.”
“Tên kiếm khách kia không đơn giản… Hôm nay chúng ta tạm thời nhượng bộ, ngày khác lại đến báo thù.” Huyền Minh nhớ lại một kiếm vừa rồi, nghĩ mà phát sợ.
“Thanh kiếm kia ít nhất là thiên giai, bên trên lại khắc hoạ phù văn màu đỏ rất tinh xảo, rõ ràng là một cao thủ kiếm đạo.”
Vừa dứt lời, trước mặt ba người đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.
Thân ảnh đeo đao bên hông trái, hông phải đeo một vỏ kiếm, hai tay chắp sau lưng nhìn Huyền Minh đạo trưởng: “Các ngươi đã gặp một vị cao thủ kiếm đạo?”
Huyền Minh đạo trưởng nghi hoặc nhìn người đang lăng không chặn đường mình, cau mày nói: “Các hạ là…?”
“Ta đang tìm người.”
“Các hạ là gì của hắn?” Huyền Minh đạo trưởng đề phòng hỏi.
“Người quen, nhưng cũng là đối thủ.”
Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu. Một tên đệ tử đứng sau lưng Huyền Minh nói: “E là hắn sẽ không sống được lâu.”
“Thật sao?”
“Phi Tinh Trai có thù tất báo. Chúng ta đi.” Huyền Minh đạo trưởng không muốn nói nhảm với tên dở hơi này, bèn vung tay áo nói.
Hai tên đệ tử sau lưng gật đầu, ba người vừa định bay đi thì nam tử khôi ngô kia lại lần nữa bay tới chắn trước mặt, giọng điệu vô cùng lạnh lùng. “Chờ đã.”
“Vì sao các hạ lại ngăn đường chúng ta?”
“Muốn đi cũng được. Lưu lại đầu người.”
Huyền Minh đạo trưởng đang lúc tâm tình không tốt lại còn gặp phải một kẻ điên đến khiêu khích, lập tức rút đoạn kiếm gãy ra quát lớn: “Là ngươi muốn chết, đừng trách ta!”
Toàn thân hắn thẳng tắp đâm đoạn kiếm về phía trước, kiếm cương màu đỏ trông như lưỡi rắn khè tới. Ầm!
Kiếm cương đánh tới khu vực cách nam tử kia một thước thì ngừng lại không tiến lên được nữa, tựa như vừa đâm sầm vào vách núi.
“Hả?” Cánh tay Huyền Minh đạo trưởng tê rần, suýt chút nữa đã buông tay. Hắn giương mắt nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mặt, hãi nhiên thốt lên: “Kim sắc cương khí?”
Vu Chính Hải vẫn đứng chắp tay sau lưng, mà cương khí bốn phía đã khoá chặt Huyền Minh đạo trưởng.
Huyền Minh đạo trưởng cố nén kinh ngạc, ra sức thi triển kiếm cương để tránh thoát nhưng có giãy giụa thế nào cũng không thể nhúc nhích, toàn thân như bị giữ chặt lại.
“Yếu.” Vu Chính Hải nhả ra một chữ.
Hai tên đệ tử giật mình kinh hãi, quay đầu bỏ chạy. Vu Chính Hải nhấc tay, Bích Ngọc Đao bên hông lượn vòng bay ra, đao cương đầy trời xuất hiện chém xuống.
Đến tiếng kêu thảm cũng không kịp hét lên, hai tên đệ tử bị chém thành bã vụn. Huyền Minh đạo trưởng trợn trừng mắt.
Kim sắc cương khí… thật khủng bố!
Vu Chính Hải nhìn chằm chằm Huyền Minh. “Hắn đang ở đâu?”
“Ta là Huyền Minh đạo trưởng của Phi Tinh Trai!” Huyền Minh biết người trước mặt rất cường đại, lập tức báo ra chỗ dựa sau lưng mình, đây là biện pháp sống sót duy nhất của hắn.
Nhưng Vu Chính Hải nào có quan tâm Phi Tinh Trai là cái thứ gì, hắn nhấc tay đánh ra một chưởng. Kim sắc chưởng ấn đánh tới, nghiền ép đoạn kiếm thành bột mịn rồi tiếp tục chưởng thẳng vào mặt Huyền Minh.
Đại Huyền Thiên Chưởng!
Ầm! Huyền Minh đạo trưởng phun ra một ngụm máu, toàn thân bay ngược ra sau.
Thân ảnh Vu Chính Hải loé lên, lại đánh ra một chưởng ấn khác. Huyền Minh đạo trưởng lập tức gọi ra pháp thân hồng liên thất diệp, dùng hồng liên đối kháng. Vu Chính Hải không hề lui lại, tiếp tục xuất chưởng.
Toà hồng liên bị cương ấn đánh lõm vào một mảng, Huyền Minh đạo trưởng lại phun máu, vội vàng thu hồi pháp thân.
“Tiền bối, xin thủ hạ lưu tình!” Trúng hai chưởng của Vu Chính Hải, Huyền Minh đã bị trọng thương. Lại trúng thêm một chưởng nữa hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Vu Chính Hải hỏi: “Ngươi còn di ngôn gì không?”
“Ta và tiền bối không oán không thù, vì sao lại lạnh lùng chém giết ta như vậy?” Huyền Minh không tài nào hiểu nổi.
“Nói xong chưa?”
“Tiền bối… ta làm sai điều gì xin ngài cứ nói, ta sẽ thỉnh tội với ngài! Nhưng ngài không nói gì mà lại giết ta, chuyện này…” Huyền Minh run rẩy nói, “Huống hồ gì mệnh thạch của ta một khi bị dập tắt, Phi Tinh Trai chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chuyện này. Tiền bối…”
“Nói xong thì chịu chết đi.” Giọng điệu Vu Chính Hải cực kỳ đạm mạc, căn bản không hề để ý đến lời của Huyền Minh.
Bích Ngọc Đao lượn vòng bay ra, kim sắc đao cương nở rộ. Huyền Minh đỏ mắt bộc phát cương khí toàn thân, pháp thân xuất hiện!
Đao cương bọc lấy Bích Ngọc Đao chém thẳng vào toà hồng liên, liên toạ bị đứt lìa.
“Vũ khí hoang cấp?!”
Bích Ngọc Đao tiếp tục chém pháp thân của hắn thành hai nửa rồi bay trở về trong tay Vu Chính Hải. Cương khí tiêu tán, không trung lại trở nên yên tĩnh.
Vu Chính Hải nhìn thoáng qua thi thể nằm dưới đất, khẽ lắc đầu: “Hiền đệ đã nói quá lời, hồng liên cũng chỉ đến thế.”
Vu Chính Hải không hề nghĩ rằng bản thân mình đã mạnh mẽ hơn. Khi hắn vừa định bay đi thì một bóng ảnh đột nhiên đánh về phía thi thể đã bị chém làm đôi của Huyền Minh.
Kiếm quang nở rộ, một kiếm, hai kiếm, ba kiếm… dồn dập chém vào thi thể.
Vu Chính Hải nhướng mày: “Cao thủ!”
Thi thể Huyền Minh bị đánh bay lên không, bóng ảnh kia không ngừng dùng kiếm chém ra kiếm cương đầy trời khiến người ta hoa mắt. Thi thể Huyền Minh bị chém thành mảnh vụn rơi lả tả.
Bóng người còn chưa dừng lại, tiếp tục quay sang công kích Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải hưng phấn nói: “Rốt cuộc cũng có một đối thủ ra dáng rồi!”
Phanh phanh phanh! Đao cương và kiếm cương va chạm, thế công của kiếm cương hung mãnh như cuồng phong vũ bão khiến Vu Chính Hải liên tục lui về sau.
“Hay!” Vu Chính Hải kinh ngạc trước kiếm thuật của đối thủ, thân ảnh nhoáng lên, hai tay dang rộng. Đại Huyền Thiên Chương!
Kim sắc đao cương đầy trời phủ xuống. Đối phương không hề thua kém, dưới cơn mưa đao cương, thân ảnh từ một hoá ba theo ba hướng trái giữa phải lao về phía Vu Chính Hải.
“Nhị sư đệ?” Vừa nhìn thấy chiêu này, Vu Chính Hải đã lập tức nhận ra, kinh hỉ không thôi.
“Đại sư huynh, tập trung nào! Cẩn thận kẻo thua dưới kiếm của ta!”
Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.
Ba đạo kiếm cương đồng thời công kích tới, Vu Chính Hải cười sang sảng, Bích Ngọc Đao nở rộ đao cương. Quân Lâm Thiên Hạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận