Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1236

Lục Châu thu hồi thần thông, vuốt râu lẩm bẩm:
“Xem ra vi sư đã coi thường ngươi… Không ngờ Thanh Mộc Tâm Pháp lại có hiệu quả thần kỳ như vậy.”
Thông thường, việc khai Mệnh Cách liên tục sẽ rất khó thành công, trừ phi có đầy đủ lòng tin. Nhưng loại người vừa khai Mệnh Cách đầu tiên xong lại làm ngay viên thứ hai thì đúng là cực kỳ hiếm thấy. Mà dáng vẻ hắn lại còn không có chút đau đớn nào, ngược lại còn rất hưởng thụ.
Đúng là người so với người thật làm người ta tức chết!
“Xuất sư.”
[Ting ! đệ tử Minh Thế Nhân thành công xuất sư.].
[Ban thưởng một tấm Thẻ Ngẫu Nhiên, sử dụng thẻ này sẽ được ban thưởng một đạo cụ trân quý ngẫu nhiên.].
[Sau khi Minh Thế Nhân xuất sư, thu hoạch được tư cách truyền đạo thụ nghiệp và khai sơn lập phái, hạn mức đồ tôn cao nhất: 3 người.].
[Dạy dỗ Minh Thế Nhân không còn thu hoạch được điểm công đức.].
[Thông tin trên cần xác nhận trước mặt Minh Thế Nhân, nếu không sẽ không có hiệu lực.].
Thông báo tương tự như lúc Vu Chính Hải xuất sư, chỉ là có muốn xuất sư hay không phải xem ý nguyện của từng người.
Lục Châu lấy Thẻ Ngẫu Nhiên ra xem.
“Liệu có trúng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong không nhỉ?”
Uy lực của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong bản cường hoá Lục Châu đã được tự mình thể nghiệm, có thể nói là một tay che trời. Có thể dùng làm con át chủ bài cho đến khi Lục Châu đạt tới mười hai Mệnh Cách.
Hiện tại tu vi của Lục Châu còn kém rất xa, các đồ đệ có hạt giống Thái Hư, tuy hiện tại tu vi bọn hắn còn thấp nhưng tiềm năng lại vô cùng lớn.
“Sử dụng.”
[Ting ! thu hoạch được một tấm Thẻ Thái Huyền, sử dụng thẻ này có thể có được Thái Huyền chi lực vô hạn trong 30 giây, không hề xung đột với Thái Huyền chi lực sẵn có trong cơ thể.].
Không phải Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
Nhìn tấm thẻ màu vàng kim trong tay có kích cỡ như một thẻ bài, Lục Châu cẩn thận quan sát.
“Cũng không tệ, chỉ là thời gian hơi ít.”
Lục Châu không tưởng tượng ra được loại người gì có thể chống đỡ ba mươi giây bộc phát Thái Huyền chi lực.
Hắn cất kỹ Thẻ Thái Huyền rồi thôi động Tử Lưu Ly để tu luyện.
Nửa canh giờ sau.
Lục Châu bỗng nghe được tiếng bước chân dồn dập.
Thịch thịch thịch…
Tiếng bước chân rõ ràng đang hướng về phía gian phòng của hắn.
Đối phương cố gắng không phát ra tiếng động, nhưng làm sao thoát được năm giác quan vô cùng cường đại của Lục Châu.
Lục Châu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài có một thân ảnh đang đi tới, đột nhiên có một cánh tay vươn ra ngăn cản đối phương.
“Ai dám xông vào phòng gia sư?!”
Thì ra người ngăn cản chính là Vu Chính Hải.
“Ta chỉ trốn một chút thôi… nhanh đi, nhanh đi!” Giọng nói của đối phương có vẻ rất gấp gáp.
“Ngươi là tu hành giả?”
“Đừng hẹp hòi, cho ta trốn một chút thôi.”
Phanh phanh phanh.
Hai người đứng ngoài cửa không ngừng so chiêu.
Giọng người kia có vẻ rất kinh ngạc: “Ngươi là người kim liên giới?”
Vu Chính Hải không thèm đáp lời, vừa định vứt hắn xuống lầu thì Lục Châu đã nói vọng ra:
“Cho hắn vào.”
“Vâng.”
Két !
Cửa mở, Vu Chính Hải và một tiểu tử trẻ tuổi bước vào phòng.
Tiểu tử trẻ tuổi dáng vẻ nhẹ nhàng, làn da trắng nõn, mặc một bộ y phục màu trắng ngà.
Hắn đi tới chiếc bàn đối diện Lục Châu, trực tiếp ngồi xuống rồi rót nước uống một ngụm: “Người mình, người mình cả mà…”
Lục Châu nhìn hắn dò xét, trong lòng đã có đáp án.
“Người mình?”
Tiểu tử trẻ tuổi uống cạn thêm một cốc nước rồi đáp: “Ta cũng đến từ kim liên giới.”
Vu Chính Hải tò mò hỏi: “Ngươi đến từ kim liên giới? Vậy gọi pháp thân ra ta xem nào.”
Người trẻ tuổi nói: “Ta không gạt ngươi đâu, ta thật sự là người kim liên giới.”
Hắn nâng tay gọi ra pháp thân. Toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa cỡ nhỏ không yếu, chỉ là vừa mới bước vào cảnh giới này.
Có thể có tu vi Thiên Giới Bà Sa sao có thể bị người ta đuổi giết? Cho dù là ở hắc liên giới, cũng chỉ có Hắc Tháp và Đại Viên vương đình mới tập trung nhiều cao thủ Thiên Giới Bà Sa. Còn lại ở một số tiểu trấn, hầu hết đều là phàm nhân và tu hành giả cấp thấp.
Lục Châu phát hiện pháp thân của đối phương có màu khá kỳ lạ. Vừa có màu vàng, lại có chút màu đen. Rất không bình thường.
Người trẻ tuổi nói: “Lén nói cho các vị biết một bí mật, chỉ cần các vị ở yên một chỗ, sau mười năm sẽ bị dung hoà vào nơi này, uống nước người bản xứ, ăn cơm người bản xứ, dần dà cũng sẽ trở nên giống bọn họ. Pháp thân cũng thế.”
Hai mắt Lục Châu toả sáng: “Ý của ngươi là, màu sắc của pháp thân cũng sẽ thay đổi?”
“Đúng vậy. Điều kiện tiên quyết là phải hoàn toàn dung nhập. Tu vi càng thấp càng dễ thay đổi, trên Thiên Giới Bà Sa thì không có cơ hội này nữa, sẽ có màu sắc cố định.”
Người trẻ tuổi cười toe toét nói: “Có phải rất ngạc nhiên không? Có phải cảm thấy thật khó tin không?”
“Ta đã sắp hắc hoá thành công, ai mà ngờ vẫn bị người ta phát hiện nên mới bị truy sát. Cũng may gặp được người mình. Cho ta trốn một chút, đợi bọn hắn đi mất ta sẽ rời đi ngay.”
“Ai mà là người mình với cái tên dở dở ương ương nhà ngươi.” Vu Chính Hải xem thường nói.
Người trẻ tuổi này khiến Lục Châu nhớ tới có một số người trên Địa Cầu, sau khi tiến vào một nơi xa hoa thượng đẳng nào đó sẽ muốn tận lực xoá đi quá khứ của mình, không muốn mang cái mác nông dân chính hiệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận