Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1109

Mọi thứ đều bình ổn không có động tĩnh gì. Lục Châu trở lại khu vực Thạch Lâm Trận, quan sát Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Hai người ngồi đưa lưng vào nhau, đều đang khai diệp đến thời khắc mấu chốt. Hai toà pháp thân cỡ nhỏ không ngừng lập loè quang hoa. Lục Châu đã truyền thụ cho hai huynh đệ phương pháp khai thập diệp, với ngộ tính nhất lưu, việc hai người khai diệp thành công là điều có thể khẳng định.
Để đảm bảo sự tình thuận lợi, Lục Châu mặc niệm khẩu quyết Thiên thư. Thính lực thần thông bao trùm bốn phương tám hướng, truyền mọi động tĩnh vào tai Lục Châu.
Phía đông.
Minh Thế Nhân thầm nói: “Cẩu tử, kỳ thực ta nhường đại sư huynh và nhị sư huynh thôi, nếu không ta đã khai thập diệp từ lâu rồi. Ngươi tin không?”
Gâu gâu gâu…
“Vẫn là ngươi hiểu ta! Chờ đến khi ngươi lớn, dứt khoát đi theo ta luôn đi. Hậu cung ba ngàn toạ kỵ của sư phụ đông như vậy, sẽ không độc sủng một mình ngươi.” Minh Thế Nhân dụ dỗ.
Gâu gâu gâu!
“Quyết định như vậy nhé! Không uổng công ta tự tay dọn phân chùi nước tiểu cho ngươi, mỗi ngày bắt dã thú cho ngươi ăn cũng mệt mỏi lắm đó…”
Lục Châu tăng cường phạm vi thính lực thần thông.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các lại đang cảm khái… Người lớn tuổi đều vậy, hở một chút là buồn xuân thương thu.
“Không ngờ lại có một ngày Ma Thiên Các đến hồng liên giới, chúng ta đều thành cửu diệp. Trước đây quả thật là ếch ngồi đáy giếng, còn cho rằng bát diệp đã là cảnh giới tối cao.”
“Nếu lần đó lão hủ không đến thăm Phan Trọng thì có lẽ đã bỏ lỡ nhân sinh đặc sắc thế này, đây chính là mệnh trời.”
Lục Châu chuyển hướng thính lực.
“Cửu sư tỷ, tỷ cũng sắp khai thập diệp rồi nhỉ?” Hải Loa nói.
“Ta có sắp khai thập diệp cũng đâu nhanh bằng muội… Hơn nữa muội còn có Nghiệp Hoả, ta hâm mộ muốn chết nè.” Tiểu Diên Nhi đáp.
“Nào có, đó là nhờ nương muội cả mà. Muội còn ước gì mình được như tỷ đây, các sư huynh đều rất tốt với tỷ, mà đối với muội lại có vẻ xa cách.”
“Muội đừng có đoán mò, các sư huynh chỉ là trong lúc nhất thời chưa thích ứng được với thay đổi của muội.”
“Vâng.”
Xoẹt !
Bên tai Lục Châu đột nhiên truyền tới động tĩnh.
Hả? Động tĩnh bắt nguồn từ trên người hắn.
Lục Châu đình chỉ thính lực thần thông, lấy từ trong tay áo ra một tấm hắc sắc phù chỉ đang bốc lửa.
Nhan Chân Lạc?
Thân ảnh Lục Châu nhoáng lên, xuất hiện bên một gốc đại thụ trong thạch lâm. Cánh tay vung lên, hắc sắc phù chỉ rơi xuống đất, bốc cháy rừng rực. Hư ảnh Nhan Chân Lạc lập tức xuất hiện trong ngọn lửa.
“Lục huynh, ta cảm giác được Lục Ly đang gặp nguy hiểm.” Nhan Chân Lạc nói thẳng vào vấn đề để tiết kiệm thời gian.
“Lục Ly gặp nguy hiểm?” Lục Châu nhíu mày, điều này đồng nghĩa với lão bát cũng đang trong tình cảnh nguy hiểm.
“Mỗi ngày ta đều đến xem mệnh thạch của Lục Ly, lúc nãy ta thấy quang mang trên mệnh thạch rất yếu… Cầu Lục huynh nói cho ta biết Lục Ly rốt cuộc đang ở đâu?” Nhan Chân Lạc lo lắng nói.
Lục Châu bình tĩnh nói: “Đừng gấp gáp, chờ lão phu tra đã.”
Lục Châu phất tay, hình ảnh biến mất. Hắn nhắm mắt lại, niệm khẩu quyết nhãn lực thần thông. Hình ảnh xuất hiện !
Rất nhiều tu hành giả hoàng liên giới đang vây giết một con cự thú, tiến lui có thứ tự vô cùng kỷ luật. Dưới đất có một số tu hành giả bị thương nhưng rất nhanh đã được đồng bọn tới cứu đi.
Đối diện với cự thú là lão bát đang không ngừng trút xuống quyền cương. Oanh oanh oanh! Cự thú phát ra tiếng kêu thảm.
“Giáo chủ uy vũ!”
Chư Hồng Cộng trừng mắt nhìn cự thú, miệng hét lớn: “Các huynh đệ đừng hoảng hốt, nó sắp không chịu được nữa rồi… Ha ha, đánh chết nó, trời sập có ta gánh!”
“Giáo chủ uy vũ!”
“Giáo chủ uy vũ!”
Có đội ngũ chuyên tấn công, đội ngũ chuyên phòng thủ, còn có đội ngũ thu thập người bị thương… Toàn bộ nơi này có khoảng mấy chục ngàn tu hành giả đang phối hợp Chư Hồng Cộng đánh giết cự thú.
Lục Châu đưa mắt tìm kiếm, phát hiện Lục Ly đang ngồi trên một cỗ xe lớn được hai tu hành giả đỡ lấy, khoé miệng chảy ra tia máu, gương mặt đỏ bừng nhìn con cự thú.
“Lục tiên sinh, kế hoạch của ngài quả nhiên hiệu quả, con cự thú kia sắp không xong rồi!”
Lục Ly gật đầu nói: “Toàn lực tấn công, cuộc chiến này không thích hợp kéo dài quá lâu.”
Một người bay lên không trung, truyền âm nói: “Lục tiên sinh có lệnh, toàn lực tấn công! Tất cả mọi người toàn lực tấn công!”
Chư Hồng Cộng cũng cao giọng nói: “Các huynh đệ từ ngũ diệp trở lên toàn bộ đến bên cạnh pháp thân của ta. Tập hợp!”
Vù vù vù… Vô số tu hành giả bay tới đứng phía sau pháp thân Chư Hồng Cộng. Pháp thân Chư Hồng Cộng bây giờ đã cao hai mươi trượng.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Lão bát lại là người tấn thăng thập diệp sớm nhất…
Hắn tập hợp toàn bộ tài nguyên ở hoàng liên giới, lại thêm hạt giống Thái Hư trong cơ thể, được Lục Ly tận tình chỉ đạo, trong vòng nửa năm tấn thăng thập diệp cũng là hợp tình hợp lý.
Lục Châu thu hồi thần thông, hình ảnh biến mất, sau đó kẹp lấy hắc sắc phù chỉ bằng hai ngón tay, phù chỉ bắt đầu bốc cháy rừng rực.
Hình ảnh Nhan Chân Lạc lại xuất hiện, lo lắng gọi: “Lục huynh.”
“Hắn không có việc gì.” Lục Châu bình tĩnh nói, “Chỉ bị một chút vết thương nhỏ, không đáng lo ngại.”
Nhan Chân Lạc lộ vẻ vui mừng, nhận ra quang mang trên mệnh thạch Lục Ly dần ổn định lại, hắn yên tâm nói: “Đa tạ Lục huynh. Còn có một việc Lục huynh nên chú ý.”
“Việc gì?”
“Hắc Ngô Vệ phái ra ba đội ngũ đến hồng liên giới để chữa trị trận pháp. Phái Cấp Tiến vô cùng bất mãn đối với việc này, đã cử một Thẩm Phán Giả đến hồng liên. Lục huynh nhất định phải cẩn thận.” Nhan Chân Lạc dặn dò.
“Thẩm Phán Giả?”
“Trong Hắc Tháp nghị hội, Thượng nghị hội là tầng có quyền quyết định, Hạ nghị hội là tầng chấp hành mệnh lệnh. Hạ nghị hội chia thành nhiều bộ: Hắc Ngô Vệ duy trì trật tự và quy tắc đã định sẵn, Thẩm Phán Giả phụ trách định tội và trừng trị. Trong Hắc Tháp nghị hội có tổng cộng bốn vị Thẩm Phán Giả tám Mệnh Cách, được các đại tông môn tuyển chọn trong mấy ngàn năm qua, thực lực sâu không lường được.” Nhan Chân Lạc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận