Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 426

Hư Tĩnh chưa kịp nhìn rõ đó là vật gì đã nhận lấy đồ vật đang bay tới. Hắn nhìn kỹ rồi thốt lên. “Niệm Châu?”
“Vật này tên là Phật Đà Niệm Châu, vốn là đồ của Không Viễn. Tuy đã nhận chủ nhưng vẫn có thể sử dụng được một phần.”
Hư Tĩnh nghe vậy thì cực kỳ kích động. “Bần tăng sao dám nhận thêm ân huệ của Cơ thí chủ!”
Món đồ này đối với Lục Châu kỳ thực chỉ là một loại vũ khí gân gà, không chỉ vô dụng mà còn phải tốn thêm một lần luyện hoá lại.
Nhưng đối với Hư Tĩnh thì nó là đại bảo bối, tốt hơn hết thảy các loại vũ khí thiên giai cực phẩm gấp mấy lần… Sao hắn có thể không kích động cho được?
Hư Tĩnh trịnh trọng đặt Niệm Châu vào lòng bàn tay phải, tay trái chắp trước ngực nói: “Đa tạ Cơ thí chủ.”
Có xâu Phật Đà Niệm Châu này, chỉ cần sau này hắn chăm chỉ tu hành thì thực lực và tu vi sẽ tăng lên rất nhanh. Đến lúc đó ngày Thiên Tuyển Tự khôi phục huy hoàng khi xưa cũng không còn xa.
Lục Châu thản nhiên vuốt râu không nói gì, đưa mắt nhìn xuống chân núi.
Hư Tĩnh có Phật Đà Niệm Châu trong tay, lập tức cảm thấy khí thế tăng lên rất nhiều.
“Chỉnh đốn trận hình.”
“Vâng!”
Hư Tĩnh đeo Phật Đà Niệm Châu vào cổ. Khi nguyên khí rung động, chuỗi Niệm Châu cảm ứng được, dần phát sáng lên, khúc xạ thành một tầng kim quang.
“Minh Kính Đài.”
Đám đệ tử sau lưng Hư Tĩnh đồng thanh tụng niệm kinh văn, âm thanh phát ra càng vang dội và rung động hơn trước.
Dưới chân Hư Tĩnh xuất hiện một vòng sáng cực lớn, cương ấn phụ trợ cỡ lớn hình thành, đồ án hoa mỹ phát ra kim quang chói mắt từ từ hạ xuống, trải rộng trên mặt đất.
Đám người Ma Thiên Các lại được gia tăng lực chiến thêm mấy phần, tinh thần phấn chấn hơn không ít, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn về phía đám hoà thượng.
Chư Hồng Cộng hưng phấn nói: “Lão hoà thượng, hôm nào mời ngươi đi uống rượu!”
“A di đà phật.”
Nghe nói tới rượu, Hư Tĩnh chau mày, người xuất gia sao có thể vi phạm giới luật.
Cùng lúc đó.
Phan Ly Thiên dùng hồ lô rượu đánh bay Không Viễn ra xa, tìm trăm phương ngàn kế để công kích vào gáy hắn.
Thế nhưng Không Viễn không giống với những khôi lỗi khác, dù là tu vi thực lực hay phản xạ đều mạnh hơn những khôi lỗi khác rất nhiều. Thỉnh thoảng hắn lại gọi ra pháp thân ma thiền khiến Phan Ly Thiên không thể không kiêng kỵ.
Không Viễn trừng to mắt nhìn về phía Hư Tĩnh. Khi hắn nhìn thấy Phật Đà Niệm Châu trên cổ Hư Tĩnh, toàn thân hắn giận sôi lên, mất đi lý trí. Song chưởng lập tức đánh ra chưởng ấn màu đen ngập trời!
Phanh phanh phanh!
Tu vi Phan Ly Thiên vẫn chưa khôi phục, ỷ vào hồ lô rượu mới có thể miễn cưỡng kiềm chế Không Viễn, không cách nào lấy cứng chọi cứng với hắn.
Trước đòn tấn công như vũ bão, Phan Ly Thiên chỉ có thể trốn tránh.
“Lão Phan, ngươi ổn không?”
Lãnh La đang không ngừng thi triển đạo ẩn chi thuật, thoắt ẩn thoắt hiện giữa bầy khôi lỗi.
Ngay khi mười tên khôi lỗi chạy tới vây công hắn, Lãnh La lập tức gọi ra pháp thân cao mười trượng, bắn bay toàn bộ!
Phan Ly Thiên trả lời: “Còn chịu được!”
Khi phạm vi của Minh Kính Đài lan rộng ra, Phan Ly Thiên lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, đan điền khí hải cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Trên mặt đất lúc này đã nằm đầy thi thể.
Lục Châu đứng trên lưng Bệ Ngạn, không ngừng quan sát tìm kiếm trong đám rừng cây phía xa.
Vừa rồi Không Viễn bay ra từ rừng cây đó, chắc hẳn Ba Mã trốn trong trận pháp ở hậu phương, không ngừng thao túng đám khôi lỗi.
Dưới sự phụ trợ của Minh Kính Đài, người của Ma Thiên Các dần chiếm ưu thế, tiết tấu của đám khôi lỗi đã chậm đi không ít.
Mà tiết tấu của Tiểu Diên Nhi thì lại càng lúc càng nhanh.
Nàng mang theo pháp thân cao một trượng bay nhảy khắp nơi, giơ chân đá bay một tên khôi lỗi.
“Lêu lêu lêu…”
“Tiểu sư muội, muội làm mặt quỷ với bọn chúng làm gì, bọn chúng cũng có hiểu đâu.”
Minh Thế Nhân xuất hiện bên cạnh Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi nói: “Ta thích á.”
Trên không, các tăng nhân không ngừng tụng niệm kinh văn vang vọng cả chân núi.
Nấp ở phía sau rừng cây, đứng trong đại trận vu thuật, Ba Mã tức giận quát một tiếng: “Đồ lừa trọc!”
Tay phải hắn vung lên, một vòng tròn màu tím lại xuất hiện bay tới trước mặt Trương Viễn Sơn.
Trương Viễn Sơn trừng to mắt.
Ba Mã trầm giọng nói: “Đi đi, đi giết sạch bọn chúng.”
Trương Viễn Sơn lập tức lao về phía đám người Ma Thiên Các. Trương Viễn Sơn bây giờ không còn là Trương Viễn Sơn trước đây nữa.
Hai cánh tay hắn mọc ra xúc tu trông rất đáng sợ, nhào về phía Tiểu Diên Nhi đứng gần nhất.
“Muốn bắt ta hả? Không có cửa nha!”
“Thất Tinh Thải Vân Bộ.” Tiểu Diên Nhi đạp không bay ra sau.
Đúng lúc này, hai tay Trương Viễn Sơn đột nhiên mọc dài. “Ngươi chạy không thoát!”
Giọng hắn cực kỳ lạnh lẽo âm hàn.
“Phạm Thiên Lăng!”
Phạm Thiên Lăng như rồng bay phượng múa vây lấy cương khí, ngăn ở phía trước mặt Tiểu Diên Nhi như một bức tường thành.
Đồng thời, Đoan Mộc Sinh thi triển Thiên Trọng Điệp Lãng cứu viện nàng.
Phanh phanh phanh!
Hơn nghìn đạo thương ảnh đánh vào lồng ngực Trương Viễn Sơn.
Vũ khí thiên giai Bá Vương Thương cũng đâm mạnh vào ngực hắn, tạo thành một lỗ hổng trên ngực.
Trương Viễn Sơn liên tiếp lùi ra sau.
“Đa tạ tam sư huynh.” Tiểu Diên Nhi vung Phạm Thiên Lăng lên, đánh bay đám khôi lỗi xung quanh.
Khi đám khôi lỗi bay ngược ra sau, trên bầu trời Ma Thiên Các có mấy đạo tiễn cương cường đại xạ kích mà tới, đánh trúng gáy bọn chúng.
Rắc rắc rắc…
Đám khôi lỗi rơi xuống đất, không động đậy được nữa.
Tiểu Diên Nhi giơ ngón tay cái lên. “Nguyệt Hành tỷ tỷ thật là lợi hại nha.”
Hoa Nguyệt Hành nghe nàng khen, bất giác nở nụ cười, toàn thân trở nên tự tin hơn rất nhiều.
Trương Viễn Sơn dù sao cũng đã được cường hoá, thực lực mạnh hơn cả bát diệp, Đoan Mộc Sinh có thể đánh lui hắn đã là rất ghê gớm.
Quả nhiên, Trương Viễn Sơn tung người nhảy lên, thay đổi phương hướng bay về phía Hư Tĩnh.
Hư Tĩnh nhướng mày.
“Kết Định Ấn! Bồ Tát Kim Thân!”
Khi Trương Viễn Sơn bay đến trước mặt Hư Tĩnh, hắn đột ngột làm ra một hành động kinh người.
Hai tay đánh vào khí hải của chính mình!
“Không xong, mau lui!”
Hư Tĩnh triệt tiêu Kim Thân và Kết Định Ấn, ra hiệu cho phương trận lùi về phía Ma Thiên Các. Minh Kính Đài không thể huỷ bỏ được!
“Tự bạo?”
Một màn này chẳng khác gì lúc Lãnh La đối mặt với thập vu.
Lãnh La hừ lạnh một tiếng, mũi chân điểm nhẹ, từng đạo tàn ảnh xuất hiện.
“Đối thủ của ngươi là ta!”
Trương Viễn Sơn lại đập mạnh vào khí hải.
Pháp thân Lãnh La xuất hiện, che ở trước mặt chúng tăng nhân.
Oanh!
Toàn thân Trương Viễn Sơn căng lên như một quả cầu rồi bạo tạc khiến khí vụ màu tím bay đầy trời.
Ông!
Ông!
Các đệ tử Ma Thiên Các dưới chân núi lập tức gọi ra pháp thân, ngăn trở luồng khí tím không cho nó tiếp xúc với cơ thể.
Ba Mã đưa mắt nhìn về phía đám người Ma Thiên Các đang lăm le vũ khí trên tay.
Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương!
Chiêu Nguyệt cầm Bích Lạc Nhận!
Tiểu Diên Nhi khoác Phạm Thiên Lăng trên người!
Chư Hồng Cộng đeo Lệ Ngân Quyền Sáo!
Phan Ly Thiên điều khiển hồ lô rượu bay quanh người!
Hoa Nguyệt Hành cầm Lạc Nguyệt Cung!
Một đội hình cực kỳ xa hoa. Địch nhân như vậy lý ra nên bóp chết từ trong trứng nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận