Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 423: Quân Tử Quốc tiêu vong chính là kết cục đã được định sẵn

Hung thú cấp thấp cảm nhận được khí thế của Ngu Thượng Nhung, không con nào dám đến gần.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu.
Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
Lúc này, Ngu Thượng Nhung nhìn thấy một đám sói hoang đứng trên đỉnh núi đang ngước mắt nhìn hắn.
Ngao!
Sói hoang không sợ?
“Thú vị.”
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười, phóng xuống chỗ đàn sói.
Cho dù là loài sói hoang bình thường nhất trong tu hành giới thì đám dã thú bên ngoài các thành trì cũng không thể so sánh được.
Trên thân đám sói hoang tản ra chút nguyên khí yếu ớt… về phương diện tốc độ, chúng nó hoàn toàn vượt xa đám sói hoang thông thường.
Đám sói hoang thấy Ngu Thượng Nhung lao xuống, lập tức quay đầu phi nước đại về một nơi xa.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung gần như song song với mặt đất, cương khí hộ thể bao bọc quanh người trông như một giọt nước.
Hắn bay qua một khe núi, bay qua khu rừng cây…
Rốt cuộc đàn sói cũng ngừng lại dưới chân một ngọn núi. Đó là một vách núi dựng đứng góc chín mươi độ, hầu như không có độ dốc nào.
Ngọn núi bị tuyết trắng bao phủ.
Ngao !
Đàn sói ngồi xổm dưới mặt đất, lặng nhìn Ngu Thượng Nhung đang lơ lửng trên không.
Ngu Thượng Nhung khẽ mỉm cười, cất tiếng hỏi: “Đây chính là nơi các ngươi muốn dẫn ta tới?”
Ngao !
“Được, ta xem như các ngươi nghe hiểu lời ta.”
Ngao !
“Ừm, đa tạ đã dẫn đường, sau này còn gặp lại.”
Đàn sói ngoan ngoãn quay đầu chạy trở về.
Ánh mắt Ngu Thượng Nhung nhìn về phía vách đá trước mặt. Hắn nâng tay đánh ra một chưởng.
Oanh!
Cương khí đập mạnh vào vách đá, tuyết trắng rơi xuống lả tả, diện mục thật sự của vách tường đá lộ ra trước mắt.
“Cửa đá?” Ngu Thượng Nhung kinh ngạc.
Hắn ngẩng đầu nhìn phía trên cánh cửa đá, trên đó có khắc ba chữ triện lớn: “Huân Hoa Mộ”.
Đây chính là Huân Hoa Mộ?
Cho dù Ngu Thượng Nhung là người tâm trí cứng cỏi nhưng giờ phút này khi nhìn thấy ba chữ trên cửa đá, trong lòng hắn cũng rung động không thôi.
Đương nhiên hắn biết rõ hàm nghĩa của ba chữ Huân Hoa Mộ là gì…
Lần theo mớ ký ức không rõ ràng trong não hải, Ngu Thượng Nhung nâng tay phải lên, móng tay bấm xuống.
Một giọt máu tươi trên đầu ngón trỏ bay về phía cánh cửa đá.
Lạch cạch.
Đường vân trên cánh cửa đá đột nhiên sáng lên, tiên huyết lan ra khắp bốn phía.
Lúc này thì Ngu Thượng Nhung đã hoàn toàn chắc chắn đây chính là mộ địa do người Quân Tử Quốc lưu lại.
Ông !
Cửa đá di chuyển.
Ngu Thượng Nhung bước vào trong không hề do dự.
Ông!
Cửa đá lập tức đóng lại. Ánh sáng bên trong động trở nên cực kỳ u ám.
Nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn thẳng tắp nhìn về phía trước. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn có chút rung động.
Từng bộ hài cốt nằm chỉnh tề dưới đất.
Có Huân Hoa Thảo, sớm nở tối tàn… Có nơi thế ngoại đào nguyên, dù chết cũng chẳng muốn rời đi…
Ngu Thượng Nhung từng bước đi sâu vào bên trong hang động, rốt cuộc đi đến tận cùng nơi sâu nhất thì không còn thấy hài cốt nữa.
Trước mặt hắn là một đài cao hình tròn. Hắn bước tới nhìn mới phát hiện trên đó trống rỗng, không có thứ gì.
Trên vách đá trước mặt có khắc hai chữ triện lớn: “Trường Sinh”.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu.
Người Quân Tử Quốc tuy đoản mệnh nhưng chưa bao giờ từ bỏ hy vọng được trường thọ. Thế nhưng hiện thực vẫn rất tàn khốc, người Quân Tử Quốc không tu hành thì chỉ sống được khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi.
Sau khi tu hành, thọ mệnh mới miễn cưỡng tăng lên một chút, cho dù là cường giả bát diệp như Ngu Thượng Nhung, lại được sự giúp đỡ của Trường Sinh Kiếm thì giỏi lắm cũng chỉ có năm trăm năm thọ mệnh.
Tu hành giới là nơi mạnh được yếu thua. Nếu không có đủ thời gian để tu hành thì làm sao có thể trở nên cường đại?
Cứ thế, như một khối u ác tính tuần hoàn… đời sau không bằng đời trước, Quân Tử Quốc tiêu vong chính là kết cục đã được định sẵn.
Ngu Thượng Nhung chính là một trong những thế hệ sau của Quân Tử Quốc không chịu thua mệnh trời…
Kim Đình Sơn, Ma Thiên Các.
Bóng đêm vừa buông xuống, một chiếc xe kéo màu đen phi hành xuyên qua rừng cây.
Phía trước là một đám người đông nghịt đang cách Kim Đình Sơn ngày càng gần.
“Dừng lại.” Bóng đen đứng trên xe kéo cất tiếng trầm thấp, truyền vang bốn phía.
Toàn bộ những người có mặt lập tức đứng yên, cực kỳ phục tùng mệnh lệnh của kẻ đó.
Hắn đưa mắt nhìn lướt qua đám người trước mặt, ung dung nói: “Hoành Cừ Học Phái, đại trưởng lão Trương Tiến…”
Sàn sạt…
Một người trong đám đông chậm rãi xoay lại, mặt hướng về phía xe kéo màu đen. Biểu lộ trên mặt hắn cứng ngắc, hai mắt vô thần.
Trên cổ hắn còn có một vết thương.
Ba Mã lấy ra một lá bùa, vẽ vẽ gì đó rồi vung tay lên. Lá bùa bay tới dán dính trên người Trương Tiến.
“Đi đi.”
Trương Tiến đáp lời như một cỗ máy. “Vâng.”
Ngay sau đó, hắn trở nên điên cuồng như một con chó dại, phi nước đại về phía Kim Đình Sơn.
Kim Đình Sơn bây giờ không còn tầng bình chướng, không cách nào ngăn được đám người này.
Trương Tiến lúc còn sống là đại trưởng lão Hoành Cừ Học Pháp, tu vi Nguyên Thần cảnh lục diệp.
Không bao lâu sau, hắn đã chạy tới chân núi Kim Đình Sơn, hờ hững ngẩng đầu nhìn lên rồi lại phi nước đại lao vọt lên núi.
“Ai dám xông vào Kim Đình Sơn?”
Chu Kỷ Phong ngự kiếm bay tới, vừa nhìn thấy kẻ xâm nhập, trong lòng hắn lập tức dấy lên sự kinh hãi. Hắn chưa từng thấy ai có bộ dạng quái dị như vậy.
Trương Tiến không trả lời, vẫn tiếp tục phóng như điên.
Chu Kỷ Phong ngự kiếm công kích! Mấy đạo kiếm cương bay ra. Phanh phanh phanh! Kiếm cương va chạm vào thân thể cứng rắn của Trương Tiến, không gây ra tác dụng gì.
“Đây là…”
Chu Kỷ Phong ý thức được hắn không có khả năng giết chết quái vật này, bèn cấp tốc ngự kiếm trở về.
Trương Tiến vẫn tiếp tục phi nước đại lên núi.
Chu Kỷ Phong ngự kiếm phi hành đương nhiên sẽ nhanh hơn Trương Tiến chạy trên bậc thang.
Đến bên ngoài Ma Thiên Các, thấy Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đang lôi lôi kéo kéo nhau, hắn lập tức hạ xuống nói:
“Không xong rồi tam tiên sinh, tứ tiên sinh, có quái vật xông lên núi!”
“Quái vật?” Minh Thế Nhân nhướng mày.
Minh Thế Nhân chợt nhớ tới lời sư phụ từng nói, đại vu Ba Mã đang nhằm vào Ma Thiên Các… Lẽ ra hắn phải bí mật tiến hành âm mưu mới phải, sao lại trực tiếp để lính lác chạy tới đây?
“Ta đi bẩm báo sư phụ. Tam sư huynh, huynh ra ngoài xem sao.”
“Được.”
Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên, quay sang nói với Chu Kỷ Phong: “Ngươi đi thông báo cho những người khác, ta ra ngoài xem một chút.”
“Vâng.”
Ba người chia ba hướng mà đi.
Sắc mặt Đoan Mộc Sinh nghiêm túc, cầm Bá Vương Thương trên tay, toàn thân nghiêng về phía trước phi nước đại xuống núi.
Chưa được nửa đường hắn đã nhìn thấy Trương Tiến đang xông lên.
Trên mặt Trương Tiến không có chút huyết sắc, toàn thân rách nát, Đoan Mộc Sinh vừa nhìn đã thấy không ổn, lập tức vung Bá Vương Thương lên lăng không đâm tới.
Trăm đạo thương ảnh từ trên phóng xuống mang theo cương khí bắn thẳng vào mặt Trương Tiến.
Phanh phanh phanh!
Thương ảnh đâm vào ngực Trương Tiến, tia lửa văng khắp nơi!
Thật cứng rắn!
Đoan Mộc Sinh cả kinh… nhưng không hề sợ hãi mà ngược lại, cương khí toàn thân nở rộ tiếp tục công kích, thế như dời sông lấp biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận