Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 286: Là vì muốn giúp sư phụ (1)

Lư Lâm bị đánh đến thất hồn lạc phách, đầu óc ong ong cả lên, trên gương mặt đau rát sưng phù.
Đường phố đang an tĩnh dần dần trở nên náo nhiệt.
Thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng đánh nhau và tiếng đao kiếm va chạm.
Sau đó chính là khói lửa tràn ngập.
Trên cổng thành đốt pháo hiệu báo động.
Sau khi hạ xuống đất, trên mặt Tư Vô Nhai nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Tứ sư huynh, sao lại cải trang thành bộ dạng này?”
Tứ sư huynh?
Hai tu hành giả mặc trường bào xám và Diệp Tri Hành đều tỏ ra kinh ngạc.
Lư Lâm bị bóp gãy cánh tay cũng kinh hãi ngẩng đầu…
Người này đích thực là tứ đệ tử Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân.
“Lão thất… ta đã hoá trang thành thế này mà đệ cũng nhận ra được?” Minh Thế Nhân trợn trắng mắt.
Từ trong ra ngoài, từ cách ăn mặc đến hành vi cử chỉ, ngay cả cách nói chuyện cũng thay đổi, vậy mà vẫn bị Tư Vô Nhai liếc mắt một cái là nhìn ra.
“Người có dũng khí nhận mình họ Nhật chẳng có mấy ai.” Tư Vô Nhai cười khẽ.
Minh Thế Nhân không thèm xoắn xuýt chuyện này nữa mà nói: “Lão thất, ta giúp đệ bắt con chuột nhắt này, đệ không cảm ơn ta sao?”
Lư Lâm co quắp người lại. Nếu không phải cánh tay hắn vẫn bị Minh Thế Nhân tóm chặt thì hắn đã tè trong quần từ lâu.
Tư Vô Nhai nói: “Đa tạ tứ sư huynh.”
Lư Lâm khẩn khoản cầu xin: “Đại ca… tìm chỗ khoang dung mà độ lượng đi…”
“Câm miệng.”
Minh Thế Nhân trừng mắt nói: “Dám trộm đồ của Ma Thiên Các bọn ta còn muốn xin tha? Nghĩ hay lắm!”
Lư Lâm quay sang nhìn Tư Vô Nhai rồi lại nói:
“Ngũ Thử và Ám Võng không thù không oán, thù lao này bọn ta không cần nữa, chúng ta làm theo quy củ, ngài.. ngài thấy có được không?”
Ui da !
Lực tay Minh Thế Nhân lại tăng lên, Lư Lâm kêu thảm một tiếng.
Minh Thế Nhân dùng giọng vô cùng trầm thấp để uy hiếp hắn: “Ta con mẹ nó không phải người của Ám Võng… nói quy củ vớ vẩn cái gì?”
Lư Lâm câm nín.
Tư Vô Nhai nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Đệ tử Ma Thiên Các một khi đã rời khỏi sư môn đều là bá chủ một phương, không gia nhập vào thế lực của nhau.
Minh Thế Nhân không phải người của Ám Võng, ngươi nói quy củ với hắn làm cái gì? Mà cho dù phải đi nữa thì có làm sao?
“Bảo Thiền Y đâu?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Ta không giữ… Ta chỉ đến gặp mặt Tư giáo chủ thôi. Từ nay về sau bọn ta sẽ không nhúng tay vào chuyện Ma Thiên Các nữa, cầu xin các vị đại ca giơ cao đánh khẽ.” Lư Lâm nhịn đau nói.
“Ai là đại ca của ngươi hả? Ngươi đến cái rắm còn không xứng!”
A!
Tiếng thét này còn vang dội hơn cả lúc trước.
Lần này Minh Thế Nhân đá gãy luôn chân hắn.
Khẽ buông tay ra…
Lư Lâm ngã phịch xuống đất.
Minh Thế Nhân giật râu xuống, ném áo khoác đi, để lộ ra gương mặt thật.
“Coi chừng con chuột nhắt này… Ta có việc phải giải quyết với Giáo chủ các ngươi.” Minh Thế Nhân mỉm cười nói.
Diệp Tri Hành giơ kiếm chắn phía trước: “Tứ tiên sinh, xin thứ cho tại hạ không thể đồng ý với yêu cầu của ngài.”
“Cút.” Minh Thế Nhân mặt không biểu tình.
Đã giao phong mấy lần, Minh Thế Nhân dần mất hết kiên nhẫn.
Tư Vô Nhai thản nhiên nói: “Tri Hành, lui ra.”
“Giáo chủ?”
“Sao hả? Ngay cả lời của ta cũng không nghe?”
“Thuộc hạ không dám!” Diệp Tri Hành lùi sang một bên.
Tư Vô Nhai chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Minh Thế Nhân rồi dừng lại ở khoảng cách nửa mét.
Minh Thế Nhân thấy hắn chắp tay sau lưng bèn chắp tay theo… Ừ, đứng kiểu này đúng là có phong phạm của cao thủ nha.
Tư Vô Nhai cười nói: “Tứ sư huynh, mời lên tửu lâu nói chuyện.”
“Nói gì nữa mà nói? Nhị sư huynh không có ở đây, không ai bảo vệ cho đệ đâu.” Minh Thế Nhân bày ra vẻ mặt ‘lần này ta thắng chắc’.
“Có lẽ sau khi nghe ta nói xong, tứ sư huynh sẽ thay đổi ý định đấy.”
“Vậy thì không thèm nghe… Ta biết đệ rất giỏi mê hoặc nhân tâm. Đệ nói xem bây giờ đệ mất sạch tu vi mà mấy tên thủ hạ này còn có thể trung tâm như vậy… rốt cuộc đệ cho bọn hắn uống thuốc mê thuốc lú gì? Ê ê, vị huynh đài vừa mới rút kiếm kia, có hứng thú gia nhập Ma Thiên Các không? À không, ngươi còn chưa đủ tư cách, thôi vậy.” Minh Thế Nhân nói.
Diệp Tri Hành đầu đầy nghi hoặc.
Tư Vô Nhai nói: “Chính sư huynh cũng biết ta không còn tu vi, sao ta có thể không có thủ đoạn tự bảo vệ mình được chứ.”
“Hửm?”
Khói báo động càng ngày càng dày đặc.
Gần đó truyền tới tiếng đánh nhau cũng càng lúc càng kịch liệt.
Một vài tu hành giả biết bay đã dời cuộc chiến lên giữa không trung.
Minh Thế Nhân cảm thấy kỳ quái… Sao Thượng Nguyên thành đột nhiên loạn lạc thế này?
Diệp Tri Hành nói: “Tứ tiên sinh… thực không dám giấu giếm, hiện tại ở Thượng Nguyên thành chúng ta có ba ngàn huynh đệ.”
Thái độ Minh Thế Nhân vẫn bình tĩnh, hắn khinh thường nói: “Muốn uy hiếp ta hả? Một đám lính nhãi nhép mà thôi, ta chẳng thèm để vào mắt nữa là… Lão thất, lên lầu, ta muốn nghe xem ngươi còn có thể lừa gạt ta chuyện gì.”
Tư Vô Nhai đáp: “Tứ sư huynh, mời.”
Đám người bước vào Trường Phong tửu lâu.
Hai tên tu hành giả mặc trường bào xám trông chừng Lư Lâm, không cho hắn có cơ hội chạy trốn.
Trên tửu lâu lúc này chẳng còn một hai.
Hai người ngồi xuống đối điện nhau.
“Nói đi.” Minh Thế Nhân thúc giục.
Tư Vô Nhai khẽ phất tay. Thủ hạ bên cạnh lập tức bưng trà rót nước cho hai người.
Tư Vô Nhai lúc này mới nói: “Kỳ thật ta biết rõ sư huynh sẽ đến nhưng ta vẫn xuất hiện ở Thượng Nguyên thành, sư huynh có biết tại sao không?”
“Ta đâu phải con giun trong bụng đệ, sao mà biết được.”
“Thượng Nguyên thành đã loạn, vị tướng quân trấn thủ ở đây tất sẽ tự loạn trận cước.” Tư Vô Nhai nói.
“Rốt cuộc là đệ đang làm gì?”
“Tứ sư huynh, nếu như ta nói cho huynh biết, liệu huynh có từ bỏ việc bắt ta về không?”
“Phi, đệ có tư cách bàn điều kiện sao?”
“Nói ra sợ huynh không tin… ta đến Thượng Nguyên thành là để giúp đỡ sư phụ lão nhân gia người.” Tư Vô Nhai nói.
“Sao ta nghe chẳng thấy thuyết phục tí nào thế nhỉ?”
“Lực lượng bình chướng Ma Thiên Các đang yếu dần, đám danh môn chính đạo vẫn luôn nhìn chằm chằm…”
Tư Vô Nhai nâng chung trà lên, khẽ nhấp một hớp rồi nói tiếp: “Người của ta có mặt ở từng xó xỉnh trong thiên hạ, ta đã nhận được tin tức xác thực…”
“Tin tức gì?”
“Trong cung đang nhắm vào Ma Thiên Các, hiện đang tổ chức một cuộc vây công lớn chưa từng thấy.” Khi nói lời này, ngữ khí Tư Vô Nhai vô cùng bình tĩnh.
Đồng thời hắn còn bày ra vẻ mặt có tin hay không thì tuỳ huynh.
“Ma Thiên Các bị vây công còn ít sao? Đến bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.” Minh Thế Nhân đáp.
Tư Vô Nhai khẽ lắc đầu. “Ta thừa nhận sư phụ lão nhân gia người bảo đao chưa mòn. Nhưng mà… ngăn cản được một lần, có thể ngăn cản được cả đời sao? Sư huynh, trong lòng chúng ta đều hiểu, sao huynh cứ phải lừa mình dối người?”
Minh Thế Nhân trầm mặc.
“Bỏ chuyện thập đại danh môn chính đạo vây công qua một bên, chỉ riêng việc Trần Trúc ở Độ Thiên Giang, thập vu ở Canh Tử Trấn, cả đại trận ở Liên Hoa đài, mọi chuyện đều chỉ mũi tên về bên trong cung… Chỉ một tên Mạc Ly thôi đã khiến Ma Thiên Các nhức đầu đến thế. Khoảng thời gian này Ma Thiên Các quá mức náo động, đến mức các thế lực trong cung vốn mâu thuẫn nay lại bắt tay nhau… Đừng nói năm năm, sư huynh có thể bảo đảm hai năm sau Ma Thiên Các vẫn còn phong quang như bây giờ không?”
“Chuyện sau này để sau này nói.” Minh Thế Nhân nhướng mày.
“Sau này?”
Tư Vô Nhai lắc đầu. “Nếu đổi lại là người khác ta cũng lười giải thích. Nhưng vì huynh là sư huynh ta, ta chỉ có thể thành thật đối đãi… Huống hồ, sư huynh thông tuệ như vậy, ta lừa được huynh sao?”
“Thôi thôi thôi, đừng có nịnh bợ ta.” Minh Thế Nhân xua tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận