Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1767: Đến Đan Át

Ánh mắt hắn nhìn lướt qua đoàn người, cảm giác khí tức của bọn hắn.
Ngoại trừ đồ đệ, những người hấp thu khí tức Thái Hư có tiến bộ lớn nhất, đặc biệt là bốn vị trưởng lão. Trong mười năm này bọn hắn đã đề thăng lên hai Mệnh Cách.
Mấy người Thẩm Tất, Lý Tiểu Mặc còn chưa có được Lam Thuỷ Tinh nên tiến bộ chậm hơn, đề thăng một Mệnh Cách.
Lục Châu vốn định cảm ứng toàn bộ, nhưng nghĩ tới nhân số khá đông bèn từ bỏ suy nghĩ này. Huống hồ tu vi cũng là bí mật cá nhân của mỗi người.
“Bản toạ muốn kiểm tra các ngươi một chút.”
Lục Châu vung tay, từng đạo cương khí mang theo khí thế dời non lấp biển bắn ra tứ phương.
Đám người sửng sốt, không kịp chuẩn bị nên đều bị bắn ngược ra sau.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung là người đầu tiên phản ứng, ổn định lại thân hình. Những người còn lại bay ra khoảng mười thước thì dừng lại, đáp xuống đất.
Lục Châu gật đầu, tăng thêm cường độ cương khí.
Vù !
Cương khí kinh thiên động địa tấn công về phía đám người, không mang tính chất thương tổn nhưng có sức đẩy mãnh liệt.
Vu Chính Hải nhanh tay cắm đao xuống đất, giữ lấy cán đao để ổn định thân hình.
Ngu Thượng Nhung đâm Trường Sinh Kiếm vào một gốc cổ thụ, không bị thổi đi.
Tần Nại Hà là ổn định nhất, thân thể vững như bàn thạch, còn khẽ mỉm cười.
Tu vi thấp như Phan Trọng, Chu Kỷ Phong và bốn huynh đệ Khổng Văn thì bị đánh bay ra ngoài.
Bốn vị trưởng lão trầm ổn hơn Lục Châu nghĩ, tuy đề thăng hai Mệnh Cách nhưng muốn ổn định nhanh chóng như Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung thì không hề dễ dàng.
“Cẩn thận.” Lục Châu lại đánh ra chưởng ấn.
Các đồ đệ thi triển đủ loại thần thông, gọi ra cương ấn ghim vào mặt đất để cố định thân hình. Cũng có người lợi dụng cương ấn và cương phong xung đột để chống cự.
Mà lúc này Mạnh Trường Đông, Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc đều bị thổi bay ra ngoài.
Lục Châu gật gù nhìn đám người: “Một chưởng cuối. Mong là các ngươi có thể chống đỡ.”
Lam liên nở rộ, bắn ra tứ phía. Chưởng ấn lần này có tính chất thương tổn nhưng không nhiều. Tuy vậy lực lượng này đã vượt quá tầm chịu đựng của đám người.
Tần Nại Hà biến sắc, lui về sau mấy bước rồi thi triển Kết Định Ấn để ổn định.
Vu Chính Hải rút đao, lăng không bay về sau, Tinh Bàn xuất hiện ngăn ở trước mặt.
Ngu Thượng Nhung bị thổi bay hai vòng trên không trung rồi đáp xuống đất, trường kiếm đâm vào đại địa.
Mà những người còn lại thì đều bị thổi bay ngược ra xa.
Lục Châu thu chưởng, mọi người đồng thời rơi xuống.
“Ui da… sư phụ, chúng đồ nhi làm sao có thể là đối thủ của người chứ!” Chư Hồng Cộng sờ mông than thở.
Lục Châu quát lớn: “Học nghệ không tinh còn dám già mồm?”
“Đồ nhi sai rồi.” Chư Hồng Cộng lập tức nhận sai.
Tiểu Diên Nhi vẫn luôn thi triển Phạm Thiên Lăng bám vào cổ thụ nhưng vẫn không trụ được, ấm ức nói: “Sư phụ, người ra tay nhanh quá, đồ nhi còn chưa kịp chuẩn bị mà.”
Những người khác đều không lên tiếng.
Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi, bỗng hỏi: “Diên Nhi, vậy thử lại nhé?”
Tiểu Diên Nhi vội vàng lắc đầu xua tay: “Thôi thôi đồ nhi không thử nữa đâu!”
Tả Ngọc Thư đi tới, mỉm cười nói: “Tiểu nha đầu tiến bộ nhiều nhất, chỉ tiếc là kỹ xảo và kinh nghiệm tác chiến chưa nhiều nên mới chật vật như vậy.”
“Ồ?” Lục Châu lập tức hỏi, “Có phải ngươi lại tuỳ tiện khai Mệnh Cách rồi không?”
“Đâu có…” Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“Bao nhiêu Mệnh Cách rồi?” Lục Châu tiếp tục hỏi tới.
“Sư phụ… đồ nhi mới có chín Mệnh Cách thôi.”
“Hửm?” Lục Châu cao giọng, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
Tiểu Diên Nhi cúi đầu, đàng hoàng nói: “Được rồi… Đồ nhi mười Mệnh Cách.”
Lục Châu không nói chuyện, lần này chỉ an tĩnh nhìn nàng.
Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu liếc trộm hắn rồi khoa tay múa chân nói: “Mười một Mệnh Cách! Thật đó sư phụ!”
“Tinh Bàn.” Lục Châu nói.
Để mọi người nhìn Mệnh Cung của nàng thì không thích hợp, nhưng chỉ nhìn Tinh Bàn thì không sao.
Tiểu Diên Nhi đành phải gọi ra Tinh Bàn.
“Thật đúng là mười một Mệnh Cách nha!”
“Vậy là… liên tục mở ra ba Mệnh Cách? Không phải chứ?!”
Đám người lộ vẻ hâm mộ vô cùng. Người so với người đúng là tức chết mà! Không ngờ trong “mười năm” nàng lại mở ra thêm ba Mệnh Cách.
Lục Châu hỏi: “Thiên phú của ngươi mạnh như vậy, vì sao không tiếp tục khai Mệnh Cách thứ mười hai?”
Tiểu Diên Nhi cúi đầu nói nhỏ: “Sợ đau.”
Lục Châu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu nói: “Ngươi còn biết đau?”
“Chắc là vì sắp đến Mệnh Quan thứ hai nên bắt đầu đau đó sư phụ.” Tiểu Diên Nhi ấm ức nói.
“Biết đau là tốt. Sau này nhất định không được vội vàng xao động như lần đó nữa.”
“Vâng.”
[Ting ! dạy dỗ Từ Diên Nhi, thu hoạch được 500 điểm công đức.].
Thông báo này khiến Lục Châu nhớ tới Tiểu Diên Nhi và Hải Loa còn chưa xuất sư. Nhưng nghĩ lại lúc này cũng không thích hợp, xuất sư sẽ có đạo cụ trân quý, nên lưu lại đến thời điểm mấu chốt thì hơn.
“Đồ nhi vốn muốn đuổi kịp nhị sư huynh trong vòng năm năm mà.” Tiểu Diên Nhi còn nhớ rõ lời mình đã nói, khẽ lẩm bẩm.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười: “Cửu sư muội lấy ta làm mục tiêu, thân là nhị sư huynh ta cảm thấy rất vui mừng.”
“Nhị sư huynh, tu vi bây giờ của huynh là gì?” Tiểu Diên Nhi chạy tới hỏi.
Lúc này Ngu Thượng Nhung mới phát hiện Tiểu Diên Nhi đã cao đến mũi hắn, nàng duyên dáng yêu kiều, trong vắt như dòng suốt mát, lại tươi tắn như một cánh rừng hoa.
Hắn mỉm cười nói khẽ: “Bí mật.”
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái sắc lẹm.
Vu Chính Hải cũng lên tiếng nói xen vào: “Cửu sư muội, sao muội không hỏi tu vi của ta?”
“Đại sư huynh, tu vi bây giờ của huynh là gì?” Tiểu Diên Nhi lại hưng phấn chạy tới hỏi.
Vu Chính Hải cốc vào trán nàng một cái, nói: “Hỏi tu vi của người khác là việc rất thiếu lễ phép.”
Tiểu Diên Nhi giận dỗi giẫm chân xuống đất. “Mọi người bắt nạt ta!”
Đám người nở nụ cười. Thành viên Ma Thiên Các quá nhiều, không phải mọi người không muốn thẳng thắn, mà khi gặp phải nguy cơ chân chính thì tu vi chính là thủ đoạn cuối cùng có thể bảo mệnh.
Lục Châu gật đầu nói: “Các ngươi tiến bộ không ít. Vậy thì sáng sớm mai chúng ta xuất phát đến Đan Át.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận