Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1206

Lục Châu lập tức đuổi theo Bồ Di. Còn hai phút, vẫn đủ!
"Súc sinh, chạy đi đâu!"
Song chưởng nâng lên, chỉ trong một hơi thở đã đánh ra mười liên chưởng, hung hăng đập Bồ Di xuống đất.
Đôi bên chênh lệch quá lớn, nó hoàn toàn không có sức phản kháng.
"Ngươi chính là Bồ Di?"
Lục Châu quan sát con hung thú nằm trong hố sâu. Nó phát ra một tiếng kêu cao vút, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và không cam lòng.
Nó liên tục lắc đầu nhìn Lục Châu.
Lục Châu cảm thấy buồn bực: "Mệnh Cách Chi Tâm? Ngươi nhận ra Anh Chiêu?"
Trên người Lục Châu lúc này cũng chỉ có Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu là có liên quan đến hung thú. Lục Châu bèn lấy Mệnh Cách Chi Tâm ra.
Bồ Di nhìn thấy viên Mệnh Cách Chi Tâm, lập tức hưng phấn nhảy lên rồi kêu inh ỏi.
"Kêu cái gì, Anh Chiêu không có chết."
Bồ Di nghẹn họng.
Hưng phấn chỉ trong giây lát đã biến mất, nó ủ rũ cuộn người lại, biến thành bộ dạng yếu ớt như cá nằm trên thớt.
Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc Lục Châu quay đầu nhìn về nơi khác, Bồ Di đột nhiên tung người chạy trốn nhanh như thiểm điện.
"Tốn công vô ích." Thân ảnh Lục Châu nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Bồ Di.
Oanh oanh oanh…
Mười liên chưởng lại tung ra, Bồ Di bị đánh đến nát bấy.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 10.000 điểm công đức.].
Mười ngàn điểm công đức cho một mục tiêu là số điểm thưởng lớn nhất Lục Châu từng có. Xem ra Bồ Di cũng giống như Anh Chiêu, đều có trí tuệ không kém.
"Đáng tiếc, ngươi gặp lão phu." Lục Châu nói.
Còn lại một phút.
Một phút không đủ để chạy về khu vực hỗn loạn trong Triệu Văn Quốc. Lục Châu không muốn lãng phí, bèn gọi ra pháp thân, tìm hiểu nghiên cứu xem năng lực của mười hai Mệnh Cách rốt cuộc là thế nào.
Cương ấn quang trụ không ngừng oanh tạc vào mặt đất. Phanh phanh phanh...
Các tu hành giả Sơn Nam thành lăng không đứng từ xa quan sát, thấp giọng nói:
"Vị Thiên Giới đại năng này làm việc thật là chu đáo, ngay cả thi thể của hung thú cũng không buông tha..."
"Đúng vậy nha, hẳn là đại năng sợ hung thú có trí tuệ chơi trò giả chết. Có vị đại năng như vậy che chở cho hồng liên giới, đó là phúc của chúng ta."
"Là phúc của chúng ta!"
Không người nào để ý đại năng là kim sắc hay hồng sắc.
Đối mặt với đàn hung thú cực kỳ tàn ác, chỉ cần là người chịu đưa tay ra cứu viện thì cho dù đối phương là hắc sắc, lục sắc hay lam sắc… cũng đều là ân nhân của Sơn Nam thành!
Các tu hành giả vây lại quan sát càng lúc càng đông, nhìn thấy toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa vụt tới vụt lui, dùng Nghiệp Hoả đốt rừng cây, đốt thi thể… mọi người đều thấy cảm động không thôi.
Quá tri kỷ, quá chu đáo rồi!
Ngay sau đó...
Toà pháp thân khổng lồ đột nhiên co rút lại, từ một trăm lẻ năm trượng cấp tốc biến thành bốn mươi lăm trượng rồi đột ngột tiêu tán giữa không trung. Chủ nhân pháp thân chưa kịp thích ứng nên rơi xuống đất, nhưng chân vừa chạm đất đã vững như bàn thạch, không hề ngả nghiêng.
"Khống chế tinh chuẩn vô cùng, không hổ là Thiên Giới đại năng, biết đến khi nào ta mới có thể nắm giữ lực khống chế tinh chuẩn như vậy đây? Cho dù phải sống ít đi trăm năm ta cũng nguyện ý."
"Ngươi làm không được. Chiêu này phải thu lại tất cả nguyên khí trên không trung chỉ trong giây lát, khi hạ xuống đất lại bộc phát. Không luyện tập ngàn vạn lần thì tuyệt đối không thể ưu nhã thong dong như thế."
Đám tu hành giả đồng tình gật đầu.
Lục Châu đứng dưới mặt đất, nhìn lại cảnh tượng hoang tàn khắp nơi, thầm mắng một tiếng.
Suýt nữa chơi ngu, khả năng tính toán thời gian của lão phu đúng là hỏng bét đến cực độ.
Hắn cất Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di vào trong ngực áo.
Hơn ngàn tu hành giả trên tường thành thấy thế, nhanh chóng phi hành tới rồi dừng lại cách Lục Châu hơn trăm mét, lăng không quỳ bái: "Đa tạ ân cứu mạng của lão tiền bối."
Lục Châu phất tay: "Đứng lên rồi nói."
"Lão tiền bối, loại công việc thu thập Mệnh Cách Chi Tâm này cứ để chúng ta giúp ngài làm. Ngài chờ một chút nhé."
Hơn ngàn tu hành giả cấp tốc tản ra bốn phía, bắt đầu thu thập Mệnh Cách Chi Tâm.
Số lượng Mệnh Cách thú không nhiều, cần phải tìm kiếm cẩn thận trong đám thi thể hung thú. Hơn ngàn người chia ra lục soát, chưa tới một khắc đồng hồ đã làm xong.
Người dẫn đầu cung kính dâng năm viên Mệnh Cách Chi Tâm lên. Lại thêm trước đó đã thu hoạch được không ít, tổng cộng trong trận thú tai này Lục Châu thu hoạch được mười hai viên Mệnh Cách Chi Tâm.
"Tốt lắm."
Lục Châu cất năm viên Mệnh Cách Chi Tâm vào túi trước cả ngàn cặp mắt hâm mộ.
Trước đó hồng liên giới bị hắc liên giới lũng đoạn vô số tài nguyên, nay một lần xuất hiện tận mười hai viên, nếu nói không thèm thuồng thì chính là nói dối. Nhưng làm gì có ai dám mở miệng ra xin Thiên Giới đại năng cơ chứ, huống hồ đây đều là phí vất vả của người ta.
"Các ngươi cũng muốn?" Lục Châu nhìn bọn hắn.
Đám tu hành giả liên tục xua tay, nào dám muốn.
Lục Châu lạnh nhạt nói: "Không muốn thì thôi. Lão phu cũng đang thiếu Mệnh Cách thú. Các ngươi tự giải quyết cho tốt."
Đám người câm nín.
Không dừng lại đây lâu, Lục Châu ngự không bay lên rồi phi hành về nơi xa.
Hơn ngàn tu hành giả ở Sơn Nam thành đưa mắt nhìn nhau, chờ đến khi bọn hắn kịp định thần lại, thân ảnh Lục Châu đã biến mất phía chân trời.
"Có phải chúng ta vừa mới bỏ lỡ Mệnh Cách Chi Tâm không?"
"Hình như là vậy..."
Diệt xong thú tai, những việc còn lại đương nhiên Lục Châu không cần quan tâm đến nữa.
Loài người từ khi sinh ra đã phải sống trong một thế giới tràn ngập tai nạn, từ thiên tai đến nhân họa. Theo dòng lịch sử phát triển, loài người đều phải trưởng thành từ trong huyết lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận