Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 866

Kiếm trong tay Từ Tô ông ông rung động, mục tiêu của hắn rõ ràng không phải cự thú trên không trung mà là Ngu Thượng Nhung ngồi trên tảng đá.
Điền Bất Kỵ kinh hãi hô lên: “Mau dừng tay! Từ trưởng lão, đừng làm hỏng đại sự của Thiên Liễu Quan chúng ta!”
“Mau ngăn hắn lại!”
Đám đệ tử cũng giật mình quay đầu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung, nhưng không ai theo kịp tốc độ của Từ Tô.
Thanh kiếm trong tay Từ Tô toát ra hồng quang, nguyên khí mang theo cương phong vút tới đâm thẳng vào mặt Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung không hề động, trên mặt lại hiện ra một nụ cười thản nhiên. Nhìn thấy vòng sáng năng lượng quanh pháp thân đảo ngược trở về, Ngu Thượng Nhung thầm hô một tiếng: “Thì ra là thế.”
Vòng sáng từ bên dưới bay ngược lên phía pháp thân. Mảnh liên diệp thứ chín cũng thuận thế mà ra.
Ngu Thượng Nhung xử lý cực nhanh, năm ngón tay khép lại, toà pháp thân biến mất. Hắn có thể cảm giác được điểm đặc thù của pháp thân cửu diệp, nhưng bây giờ không phải thời điểm để nghiên cứu nó.
Sinh cơ nồng đậm tiêu tán trong chớp mắt, Từ Tô và kiếm cương cũng đã lao đến trước mặt.
“Đền tội đi!”
Ngu Thượng Nhung nhấc tay, Trường Sinh Kiếm rung động bay lên, kiếm cương quét ngang.
Ầm! Tia kiếm cương của Từ Tô bị đánh vỡ.
Sắc mặt Từ Tô khẽ biến, hai chân đạp đất ý đồ muốn bay lên cao nơi có tầm nhìn rộng rãi để phối hợp với cự thú đánh giết tên dị tộc này. Nhưng vừa rời khỏi mặt đất mấy mét, hư ảnh của Ngu Thượng Nhung đã xẹt qua người hắn. Hàn mang loé lên.
Ngu Thượng Nhung không thèm nhìn tới Từ Tô mà tung người bay đi, tay cầm chặt Trường Sinh Kiếm phi hành về phía cự thú.
Các đệ tử Thiên Liễu Quan chỉ cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua, ai nấy đều ngẩng đầu thất thần nhìn bóng kiếm đầy trời đang không ngừng cắt chém vào những điểm yếu hại trên người cự thú.
Mà Từ Tô đứng trong tầng trời thấp giữa khu rừng, ngẩng đầu nhìn cự thú và bóng kiếm, lại cúi đầu nhìn vết kiếm đâm xuyên đan điền mình. Máu tươi chảy ra nhuộm đỏ áo hắn.
“Đây… là bát diệp thật sao?”
Từ Tô trợn tròn mắt, rơi xuống đất.
Chỉ mình Điền Bất Kỵ chú ý tới động tĩnh bên này, thấy Từ Tô trưởng lão rơi xuống, trong lòng hắn run lên. Từ Tô trưởng lão… chết rồi?!
Điền Bất Kỵ nuốt nước miếng, tình hình chiến đấu kịch liệt khiến hắn không còn đủ thời gian để suy tính nhiều, bèn điều động đám đệ tử tiếp tục tấn công cự thú.
Quy Nguyên Kiếm Quyết phát huy vô cùng tinh tế, cự thú là một con quái vật khổng lồ, đương nhiên không thể linh hoạt được như con người, đám lông vũ trên người nó không ngừng bị đánh rụng.
Điền Bất Kỵ hiểu ý, lập tức hạ lệnh: “Toàn lực công kích!”
Mấy trăm người đồng loạt công kích cự thú điên cuồng vũ bão, không ai nhận ra thời khắc này Ngu Thượng Nhung đã là cửu diệp.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung quỷ mị, kiếm pháp tinh tế hoàn toàn chinh phục đám người. Rốt cuộc sau nhiều đợt công kích, cự thú gào thảm một tiếng rồi vỗ cánh quay đầu bỏ chạy.
Ngu Thượng Nhung lăng không đứng giữa không trung. Các đệ tử Thiên Liễu Quan thấy công kích thành công nên ai nấy đều lộ vẻ vui mừng. Điền Bất Kỵ hạ lệnh: “Đuổi theo!”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu nói: “Không cần đuổi theo.”
“Vì sao thế?” Điền Bất Kỵ nghi hoặc hỏi. “Loại cự thú trông như diều hâu này có thể sinh ra trái tim sinh mệnh, ít thì cung cấp hai trăm năm thọ mệnh, nhiều thì lên tới tám trăm năm, đó đều là bảo bối hiếm có.”
“Trái tim sinh mệnh?” Ngu Thượng Nhung hoàn toàn không biết chuyện này.
Điền Bất Kỵ giải thích: “Bên ngoài thành trì của nhân loại có tồn tại rất nhiều hung thú cường đại. Trước mặt chúng nó, con người chỉ là sâu kiến, là con mồi. Đặc biệt con người càng mạnh mẽ thì chúng nó càng thích ăn. Có một số loài hung thú cực đại sẽ kết tinh được trái tim sinh mệnh. Khi con người phục dụng sẽ được bổ sung rất nhiều năm tuổi thọ.”
Trong lòng Ngu Thượng Nhung khẽ động. Hắn luôn hờ hững với mọi thứ, nhưng thân là người Quân Tử Quốc, sinh mệnh chính là thứ bọn họ luôn kiếm tìm. Bảo bối như vậy ai mà không muốn?
Chỉ là… Ngu Thượng Nhung vừa bước vào cửu diệp, có lẽ vì không có kim liên nên cảnh giới của hắn rất không ổn định, nguyên khí trong đan điền khí hải hỗn loạn không ngừng, đồng thời còn có từng đạo năng lượng sinh cơ không ngừng toát ra. Lúc này mà đuổi theo cự thú thì lợi bất cập hại.
“Nếu vậy, chẳng phải ai nấy đều có thể trường sinh rồi?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
Điền Bất Kỵ lắc đầu đáp: “Không đến mức ấy… theo kết quả nghiên cứu thì tu hành giả chỉ có thể đạt tối đa ba ngàn năm tuổi thọ. Có tiếp tục phục dụng trái tim sinh mệnh cũng sẽ không tăng thọ nữa.”
Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn về hướng cự thú bỏ chạy, không nói gì nữa.
Thấy Ngu Thượng Nhung không đuổi theo, Điền Bất Kỵ đương nhiên cũng không truy đuổi, bèn giơ tay lên ra hiệu: “Rút lui.”
Chúng đệ tử đồng loạt khom người đáp: “Vâng.”
Vu Vu lau mồ hôi trên mặt, đi tới bên cạnh Ngu Thượng Nhung chớp chớp mắt nói: “Đại ca ca, huynh thật lợi hại!”
Ngu Thượng Nhung chỉ mỉm cười thản nhiên nhìn nàng, không hề đáp lời.
Lúc này, một tên đệ tử chợt kinh hãi hô lên: “Từ trưởng lão chết rồi!”
Đám đệ tử Thiên Liễu Quan tức tốc hạ xuống đất, vây quanh thi thể Từ Tô.
Điền Bất Kỵ đã biết từ trước bèn nổi giận quát: “Ồn ào cái gì! Mang thi thể hắn trở về! Việc này ta sẽ tự mình giải thích với Quán chủ.”
Hắn nhìn sang Ngu Thượng Nhung, chắp tay hành lễ rồi bay về Thiên Liễu Quan.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.].
Nghe được tiếng thông báo, Lục Châu khẽ nhíu mày rồi thu hồi tâm trạng, ánh mắt chăm chú nhìn Minh Thế Nhân đang chuyên tâm khai diệp. Minh Thế Nhân đã khai diệp đến thời khắc mấu chốt nhất.
Lục Châu không hề biết lúc này đồ đệ Ngu Thượng Nhung của mình đã là cửu diệp, hơn nữa còn tấn thăng cửu diệp trong hoàn cảnh vô cùng hà khắc.
Toà kim liên của Minh Thế Nhân tăng tốc xoay tròn, quá trình khai diệp y hệt như khi Lục Châu khai diệp. Vòng sáng năng lượng liên tục hạ xuống toà kim liên.
Đúng lúc này, mái tóc Minh Thế Nhân bắt đầu đổi sang màu trắng xoá, làn da trở nên nhăn nheo. Kim liên đang hấp thu thọ mệnh của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận